Trên đài chiến đấu.
“Cô ngồi xuống trước đã”, sau đó, Tô Minh mở miệng nói: “Tôi đỡ cô”.
Một Li Khinh Đàn đang định từ chối, muốn tự ngồi xuống nhưng Tô Minh đã tiến đến đỡ rồi.
Dưới lớp màn che mặt, gương mặt tái nhợt của cô ta đã ửng hồng.
Cũng thuận thế ngồi xuống đài chiến đấu.
Vừa ngồi xuống cô ta đã nhanh chóng rút bàn tay được Tô Minh đỡ về.
“Khinh Đàn, trong tay tôi có một vài loại đan dược trị thương hiếm có, hiệu quả chữa trị rất tốt, tôi sẽ chữa trị cho cô”, dưới đài, Ứng Huyền lên tiếng, vẫn là nụ cười như gió xuân đó, gương mặt tuấn tú đầy vẻ căng thẳng và lo lắng.
Có thể nói là hắn ta diễn vai người đàn ông ấm áp ấy rất tròn vai.
Trên thực tế, sâu trong lòng hắn ta đang nổ tung!
Ghen tị.
Tức giận.
Sát ý.
Hắn ta tận mắt nhìn thấy Tô Minh đỡ Mộng Li Khinh Đàn!
Hắn ta chưa từng có cơ hội đỡ lấy Mộng Li Khinh Đàn như thế!
Chưa từng!
Đáng chết!
Hắn ta hận không thể bằm thây Tô Minh thành từng mảnh nhỏ.
Nhưng hắn ta không thể hiện điều đó ra ngoài, nếu để lộ ra thì chẳng phải hình tượng cố gắng xây dựng bao lâu nay sẽ sụp đổ ư.
Chắc chắn Khinh Đàn sẽ không thích người trong ngoài bất nhất.
“Tạm thời cứ để Tô Minh chữa trị cho tôi đã, nếu không chữa được thì tôi nhất định sẽ không từ chối đan dược của Lục minh chủ”, Mộng Li Khinh Đàn mở miệng nói.
Ứng Huyền không lên tiếng.
Chỉ bình tĩnh nhìn lên đài chiến đấu.
Ngay lúc này.
Tinh thần Tô Minh cũng chợt động…
Một lá chắn chân khí trực tiếp bao trùm lấy anh và Mộng Li Khinh Đàn!
Lá chắn chân khí đó, dù có là cao thủ cảnh giới Tiên Vương, hay thậm chí là võ tu mạnh hơn cũng không thể nhìn xuyên qua được.
Bởi vì, lá chắn chân khí của anh được bảo tàng huyết mạch hỗ trợ.
Trừ khi có ai đó sở hữu huyết mạch còn mạnh hơn bảo tàng huyết mạch.
Nói cách khác, đừng hòng nhìn vào trong.
“Tại sao phải che lại?", Mộng Li Khinh Đàn nhỏ giọng hỏi, giọng nói có chút căng thẳng và điều gì đó khác lạ, cùng với sự ngượng ngùng khó nhận ra vì cô ta đang cố gắng che giấu.