Thực lực hiện tại của Ngư Dung Băng cũng không tệ, đã đạt đến cấp độ cảnh giới bán bộ Chân Hoàng.
Còn Hứa Như Ý và Lâm Thanh Loan, công chúa nhỏ Cổ Kim thì đều là cảnh giới Chân Vương hậu kỳ và đỉnh phong kỳ.
Lúc này, khi Ngư Dung Băng xé rách bùa hộ mệnh, liên hệ với Tô Minh thì Tống Kình Thương cũng đồng thời hạ quyết tâm. Hắn ta đứng ra, trước tiên là cung kính cúi đầu chín mươi độ với tàu con thoi tác chiến to lớn khổng lồ, sau đó lớn tiếng nói: “Kẻ hèn Tống Kình Thương, xin ra mắt thần tiên!”
Vừa lên tiếng, Tống Kình Thương đã lập tức trở thành tiêu điểm, có người không ngờ, có người ngạc nhiên, có người lo lắng, có người căm phẫn…
Ví như nhóm người Ngư Dung Băng, Lâm Thanh Loan, họ gần như đã dự đoán được nguyên nhân Tống Kình Thương đột nhiên đứng ra lúc này là gì. Quả nhiên, chó cắn người thì không sủa, chó sủa thì không cắn người! Từ khi Tống Kình Thương mới bắt đầu gia nhập học viện thì đã bị sự nổi bật của Tô Minh làm lu mờ, từ đó về sau không còn động tĩnh gì, ngoại trừ khoảng thời gian gần đây hắn ta cứ đột phá liên tục, điên cuồng đột phá thì những dịp khác đều khiêm tốn đến mức khiến người khác cũng bực bội. Nhưng mấy cô gái Ngư Dung Băng, Lâm Thanh Loan đã lường được từ lâu, Tống Kình Thương này là một tai hoạ, tên này vẫn luôn ghen ghét với Tô Minh, mà loại ghen ghét này có vẻ không hề giảm bớt dù cho Tô Minh đã rời học viện Linh Võ, mà ngược lại còn tăng thêm.
Trên thực tế, mấy cô gái Ngư Dung Băng vẫn luôn cảm thấy Tống Kình Thương sẽ đứng ra làm khó dễ vào một thời điểm mà hắn ta thấy thích hợp, sau đó lợi dụng gây chuyện, nhất là khi gần đây Tiêu Nguyệt cũng đã rời khỏi học viện…
Quả nhiên họ đoán đúng rồi!
Hiện tại, thời cơ này quả thực vô cùng tốt.
“Ồ? Thần tiên? Ha ha, thú vị đấy, xưng hô này đúng là có chút khác biệt!”. Trong tàu con thoi tác chiến khổng lồ, âm thanh nhẹ nhàng lại có chút cười đùa, tự nhiên và cao quý vang lên, bật cười: “Sao lại là thần tiên?”
“Người tới từ thế giới Đại Thiên, ngồi trên tàu con thoi giống như thuyền tiên trong cõi mộng để đến với Linh Võ, dù không thấy người nhưng nghe thấy tiếng thôi cũng đã khiến trong lòng chấn động rồi, không là thần tiên thì là ai?”, Tống Kình Thương nói năng thoả đáng, nịnh nọt không hề ấp úng.
“Ha ha ha, đúng là thú vị…”, trong tàu con thoi tác chiến, tiếng cười của cô gái cũng lớn hơn chút.
Mà những người đi theo cô gái ấy, người hầu cả nam lẫn nữ đều đang đứng ở trên boong tàu chiến, mắt liếc Tống Kình Thương, bộ dạng nhìn từ trên cao xuống, có chút bỡn cợt và kinh ngạc, dám nịnh bợ cô chủ sao? Cũng đủ gan dạ đấy, mặc dù lời nịnh hót cũng còn cứng nhắc nhưng dám đứng ra bợ đỡ như vậy thì cũng đã hơn nhiều người rồi.
“Cậu Tống đứng ra thế này hẳn là không chỉ vì muốn nói vài câu không liên quan đến việc quan trọng đâu nhỉ?”. Ngay sau đó, trong giọng cô gái đột nhiên không còn ý cười, cảm xúc đến nhanh cũng đi nhanh, thay đổi thất thường khiến người ta cũng đoán không ra.
Cả người Tống Kình Thương khẽ run, bất giác sợ hãi, hắn ta vội vàng cúi đầu: “Bẩm thần tiên, kẻ hèn cả gan giúp tiên nhân tiến cử mấy nữ học viên xuất sắc nhất của học viện Linh Võ!”
Lời này vừa thốt ra.
Lòng dạ lang sói đã thấy rõ ràng.