Thần kỳ nhất là, vết sẹo vốn dĩ lồi hẳn lên khỏi bề mặt da giờ đã không còn nữa.
Thần kỳ, không, phải nói là kỳ tích.
Kết quả còn tốt hơn gấp cả chục lần so với tưởng tượng của cô ta.
Không còn vết sẹo trên mặt nữa, gương mặt của Tiêu Nhược Dư đẹp hơn nhiều, làn da trắng nõn nà không tì vết như da em bé.
Kết hợp với ngũ quan tinh tế trên khuôn mặt, rất đẹp.
“Nhìn xong chưa? Xong rồi thì sau đây tôi sẽ trị liệu kiếm ý ứ đọng bên trong kinh mạch của cô”, Tô Minh nói.
Tiêu Nhược Dư lúc này mới đi ra, hai mắt vẫn hoe đỏ.
“Cảm ơn, cảm ơn, Tô Minh, cảm ơn!”, cô ta xúc động muốn chết, hận không thể xông lên tặng cho Tô Minh một nụ hôn, Tô Minh đã cho cô ta một cuộc đời mới.
“Nên làm thôi”, Tô Minh cười nói, vốn dĩ chỉ là một giao dịch, hơn nữa, anh cảm thấy mình còn được lời, hiệu quả của cây nhân sâm nghìn năm kia tốt đến giật mình.
“Sau đây cần phải làm thế nào?”, Tiêu Nhược Dư hỏi, cô ta đã tin tưởng hoàn toàn vào Tô Minh.
“Luồng kiếm khí tắc trong kinh mạch của cô nằm ở chỗ nào?”
“Ở đây”, Tiêu Nhược Dư chỉ vào vai trái của mình.
“Phải lộ ra ngoài”.
Bỗng nhiên, Tiêu Nhược Dư hơi xấu hổ ngừng lại.
Chẳng lẽ, mình phải cởi áo để lộ da thịt ở trước mặt Tô Minh sao?
“Không cần cởi áo, có kéo không? Cắt ống tay áo bên trái đi là được”, Tô Minh cười nói, anh nhìn ra được sự do dự của Tiêu Nhược Dư.
Tiêu Nhược Dư lúc này mới thở phào, vội vàng đi tìm kéo.
Rất nhanh, cô ta đã cắt ống tay áo của mình xuống.
Rất trắng, vai trái và xương quai xanh của cô ta đều lộ ra trước mắt Tô Minh, Tô Minh không nhịn được mà than thở sự ưu ái của ông trời dành cho cô ta, da trắng thật.
Tiêu Nhược Dư lại không khỏi xấu hổ, căng thẳng muốn chết, cô ta cảm thấy ánh mắt của Tô Minh nhìn vào phần vai lộ ra bên ngoài của mình giống như đã biến thành thực thể vậy, như có một bàn tay đang vuốt ve trên đó.