Mục lục
Truyện: Đỉnh cấp Tông Sư - Tô Minh (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 Tô Ương liền chặn lối đi của anh.  

 

"Em trai ngoan, dường như em có chút hiểu lầm với anh rồi", Tô Ương cười nói, muốn đi à? Đâu có dễ thế?  

 

Tô Minh nhìn chằm chằm về phía Tô Minh, nói:  

 

"Hiểu lầm? Thứ nhất, anh không phải anh trai tôi, tôi và anh không có bất kỳ khí tức liên quan nào, cho nên anh chắc chắn không phải là bố mẹ tôi sinh ra!"  

 

"Thứ hai, anh có thể lừa dối cái người ngực teo đầu óc đần độn này, nhưng anh vốn không lừa được tôi đâu, anh dùng gần hai tháng tới tầng trái đất chỉ vì muốn nhìn mặt tôi? Trong lòng anh tin sao? Anh muốn giết tôi thì có! Mặc dù, sát ý của anh được che đậy rất tốt! Nhưng tôi vẫn có thể cảm nhận được!"  

 

"Tôi nghĩ, bố mẹ tôi chỉ có một đứa con là tôi, chỉ cần tôi chết rồi, người con nuôi là anh mới có thể giành được vị trí tộc trưởng".  

 

...  

 

Tô Minh nói xong.  

 

Ánh mắt tàn nhẫn của Tô Ương khẽ run lên.  

 

Tất cả đã bị nói trúng tim đen!!!  

 

Cơ thể Tô Ương cũng run lên.  

 

Còn Nam Cung Cẩn lại lớn tiếng mắng: "Cái rắm! Anh Tô Ương sao có thể là loại người như vậy? Là anh lấy lòng tiểu nhân đo bụng quân tử!"  

 

"Ông hình như có chút áy náy, loại tính cách này của ông không tốt chút nào, từ khi ông chuẩn bị bước lên con thuyền của anh ta, đồng nghĩa với việc theo anh ta, chẳng khác nào phản bội chủ nhân, chủ mẫu của ông, phản bội nhà họ Tô, nếu đã như vậy, sao không kiên định một chút, còn cảm thấy áy náy với tôi làm cái gì? Xem ra, bố mẹ tôi đối xử với ông cũng không tệ", Tô Minh không thèm để ý đến Nam Cung Cẩn, loại con gái teo não này làm sao có thể sống tới ngày nay? Ngược lại, anh vô cùng có hứng thú nhìn về phía Tô Ưng, người đàn ông trung niên này có dáng vẻ rất xoắn xuýt.  

 

 

 

Tô Ưng run cầm cập.  

 

Thậm chí, còn cúi đầu xuống.  

 

Ông ta không dám nhìn thẳng về phía Tô Minh, bởi vì, Tô Minh gần như có thể nhìn thấu mọi chuyện.  

 

Quá đáng sợ.  

 

Nam Cung Cẩn cũng thôi kêu gào.  

 

Đôi mắt tuyệt đẹp phía sau tấm mạng che mặt kia, cuối cùng cũng đã ánh lên một vài sự nghi hoặc.  

 

Tô Ưng lúc này quả thực không dám ngẩng đầu lên, giống như tâm can đã bị phơi bày ra hết, lẽ nào, những gì Tô Minh nói đều là thật sao?  



“Không! Không thể nào! Anh Tô Ương là một người ngay thẳng và hiếu thảo!”, Nam Cung Cẩn bặm chặt môi lẩm bẩm. 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK