Mục lục
Truyện: Đỉnh cấp Tông Sư - Tô Minh (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 “Em gái ngoan! Thấy thế nào hả? Kiến thì mãi là kiến thôi, đê tiện thì mãi là đê tiện. Kể cả cô có lén lút có được một số thành công rồi bám víu vào được một số người nhưng một khi Tư Sùng Tuấn này muốn, thì chẳng phải là chỉ cần một câu nói sao?”, Tư Sùng Tuấn đi về phía Tư Nam Quân hai bước, lúc tới gần thì nói với vẻ tàn nhẫn và bỡn cợt.   

 

“Giết tôi đi, giết tôi đi!”, nếu như có thể tự hủy diệt thì tốt. Lúc này Tư Nam Quân đã hoàn toàn tuyệt vọng, đau đớn cùng cực. Bà ta chỉ muốn tự hủy diệt. Nhưng lúc mà Tư Sùng Tuấn xuất hiện thì bà ta đã bị khóa chặt nên không có cơ hội. Bởi vì bà ta muốn tự hủy diệt, vậy thì chẳng phải sẽ lãng phí máu tươi mà Tư Sùng Tuấn muốn? Lúc đó Tư Sùng Tuấn hai mắt đỏ màu máu gào rống như phát điên.   

 

“Cầu xin đi!”, Tư Sùng Tuấn chớp mắt nói.   

 

“Xin anh! Xin anh hãy giết tôi đi! A…”, Tư Nam Quân đã suy sụp vô cùng, giọng nói thê thảm.   

 

“Được rồi! Em gái đã cầu xin anh trai rồi, vậy thì anh sẽ giúp em”, nụ cười của Tư Sùng Tuấn trở nên tàn nhẫn khiến người khác thấy ớn lạnh.    

 

Tư Sùng Tuấn giơ tay lên nắm chặt cổ Tư Nam Quân.   

 

Vô số ánh mắt run rẩy nhìn về hướng đó, không khí vô cùng quái dị.   

 

Mắt thấy tay của Tư Sùng Tuấn sắp bóp chặt cổ Tư Nam Quân thì đúng lúc này…  

 

“Đợi một lát!”, một giọng nói đột nhiên vang lên.   

 

Đó là Tô Minh, bên cạnh còn có Ninh Triều Thiên.   

 

Tư Sùng Tuấn khẽ chau mày, bởi vì ông ta rất ghét có người khác quấy rầy mình.   

 

Cảm xúc chợt đến rất nhanh, Tư Sùng Tuấn dừng tay lại. Ông ta tò mò quay đầu lại nhìn về phía có giọng nói đó.   

 

Có kẻ dám ngăn cản mình ư?   

 

Thú vị đấy!  

 

Còn Tư Nam Quân lúc này thì ngây người ra.   

 

Ninh Triều Thiên?   

 

Ông ấy đến đây ư?   

 

Lúc này điều mà Tư Nam Quân muốn làm nhất chính là chết thật nhanh, bà ta không muốn Ninh Triều Thiên nhìn thấy dáng vẻ hiện tại của mình. Cố gắng cả đời cuối cùng lại trắng tay, có nực cười không, bi thương không, nhục nhã không?   

 

 

 

“Ông ta?”, sắc mặt Lâu Sở sầm lại.   

 

“Cậu bắt tôi đợi một chút?”, Tư Sùng Tuấn nhìn Tô Minh, nói.   

 

“Đúng vậy!”, Tô Minh gật đầu nói.   



“Nếu như tôi không làm theo thì sao?”, Tư Sùng Tuấn chớp mắt nói.  

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK