“Nền văn minh Hàn Uyên là thế giới của tiểu nhân, Thiên Nữ cảm thấy tiểu nhân lại không thể gây khó dễ sao?”, âm lượng trong giọng nói Băng Quỷ Đạo Nhân lớn hơn rất nhiều, dường như là bị sự khinh thường cùng chế nhạo của Thiên nữ Tạo Hóa chọc giận: "Thiên nữ, người vẫn tự đại như trước!”
“Vậy thì đợi khi ông bắt chẹt được Tô Minh rồi lại bàn tiếp đi!”, giọng nói của Thiên nữ Tạo Hóa lạnh đi rất nhiều.
Một giây tiếp theo.
Thiên nữ Tạo Hóa lại đột nhiên nói: "Là kẻ nào đã phản bội bổn Thiên nữ?"
Một câu hỏi bất ngờ không giải thích được.
"Ha ha ha ha...", phản ứng đầu tiên của Băng Quỷ Đạo Nhân là sững sờ, nhưng sau đó liền phá lên cười: "Thiên nữ vẫn là Thiên nữ, tuy rằng tính tình đơn thuần, ngạo mạn nhưng sự thông minh tường tỏ nên có thì vẫn có, cho dù lúc nào cũng phải chịu nỗi đau xé nát thiêu cháy thần hồn trong hàng tỷ năm qua mà".
“Là ai?”, giọng nói của Thiên nữ Tạo Hóa càng lạnh giá, như muốn đóng băng cả trời đất.
“Con thỏ mà cô nuôi dưỡng đó”.
“Bạch Thanh sẽ không phản bội bổn thiên nữ”, giọng nói của Thiên nữ Tạo Hóa tràn đầy cương liệt, không hề có bất kỳ tia hoài nghi nào.
“Năm đó người cũng tưởng rằng tôi sẽ không phản bội người, không phải sao? Cuối cùng thì sao?", Băng Quỷ Đạo Nhân trào phúng một câu, ra vẻ khinh miệt, nhưng sau đó giọng nói liền chuyển: "Tuy nhiên, lần này, ngược lại cô đoán đúng rồi, con thỏ kia đích xác không phản bội cô, nhưng đáng tiếc, nó không được thông minh cho lắm. Nó tưởng rằng lão phu không biết được vị trí của nó sao? Cho dù không biết, nó cũng đã bị đóng băng hàng tỷ năm qua, còn là do lão phu đích thân thực hiện thuật phong ấn đó, lão phu làm sao có thể không hiểu rõ đây? Trong hàng tỷ năm đó, lão phu không làm gì khác chỉ thấm thoát truyền cho nó một vài thông tin, suy nghĩ, lý giải… không thuộc về nó thông qua đạo băng hàn. Ví dụ như câu nói ‘muốn giúp nó phân ưu việc truy sát, liền phải tới nền văn minh Hàn Uyên ầm ĩ một trận lớn’, trên thực tế, cũng không tính là giả. Những thứ lão phu rót vào đầu nó hầu hết đều là thật, rốt cuộc, đôi khi sự thực càng không có kẽ hở, không phải sao?”
“Ông bí mật thúc đẩy việc Tô Minh cùng Bạch Thanh gặp mặt, sau đó thông qua Bạch Thanh xúc tiến Tô Minh đến nền văn minh Hàn Uyên?”, giọng nói của Thiên nữ Tạo Hóa lại hồi phục trạng thái vô cảm: “Nếu nền văn minh Hàn Uyên thực sự bị náo loạn một trận lớn, thậm chí là bị hủy diệt, quả thực cũng là một chuyện tốt, ít nhất, Băng Quỷ Đạo Nhân ông không chết cũng sẽ phải bị thương nặng mấy trăm triệu năm”.
“Không sai, đáng tiếc, Thiên nữ, cô cảm thấy nếu tiểu nhân đã tự tin để tên nhóc kia đến nền văn minh Hàn Uyên như vậy, có thể không hoàn toàn nắm chắc sao?”, Băng Quỷ Đạo Nhân nở nụ cười âm u đắc ý một cách quái gở: "Thiên nữ, nếu người đã sáng suốt như vậy, vậy thì, người đoán xem, tại nền văn minh Hàn Uyên có một tổ chức sát thủ gọi là Phù Sinh Ngục, thử đoán xem, nguồn gốc của tổ chức này là từ đâu?”
“Phù Sinh Ngục? Luyện Phù Sinh? Chủ nhân của nền văn minh Sát Ngục? Băng Quỷ, ông…”, cảm xúc của thiên nữ Tạo Hóa cuối cùng cũng có dao động kịch liệt: “Băng Quỷ, ông muốn chết!”
Toàn bộ lò luyện hồn bắt đầu lay động dữ dội.
“Không sai, Thiên nữ, trong chốc lát người vậy mà đoán đúng rồi, kẻ đứng phía sau Phù Sinh Ngục tại nền văn minh Hàn Uyên chính là nền văn minh Sát Đạo, Thiên nữ, người hẳn là hiểu rõ Sát Đạo, đặc biệt là thực lực của Luyện Phù Sinh, chung quy tại thời kỳ đỉnh phong, nền văn minh Sát Đạo cũng là sự tồn tại có thể xếp vào mười vị trí đầu tiên trong số những nền văn minh cấp chín, tuy rằng Luyện Phù Sinh còn kém rất xa so với thời kỳ đỉnh cao của người, nhưng ông ta có thể nghiền nát tên nhóc kia hay không, người hẳn là nên biết rõ”, Băng Quỷ Đạo Nhân vui mừng khôn xiết, đặc biệt là khi cảm nhận được cảm xúc dao động mãnh liệt từ Thiên nữ Tạo Hóa, tâm trạng của ông ta vô cùng tốt.
“Nền văn minh Sát Đạo và Luyện Phù Sinh làm sao có thể nguyện ý hợp tác cùng ông? Lại làm sao có thể sẵn lòng cư trú trong thế giới của ông? Băng Quỷ, ông xứng sao?”, trong giọng nói của Thiên nữ Tạo Hóa thêm chút khàn đặc và phẫn nộ.