Sảnh lớn tầng bốn càng trở nên yên tĩnh.
Một ánh mắt nhìn chằm chằm vào Tô Minh!
Cung kính.
Vô cùng cung kính.
Ai mà ngờ rằng một người trẻ tuổi bán bộ hóa thần, lúc trước luôn bị ngó lơ vậy mà lại… có thực lực khủng khiếp như thế?
Đánh bại được thú nuôi của công chúa nhỏ Cổ Kim thì ít nhất cũng phải là cảnh giới động hư điên phong!
Mà Tô Hiên vừa tròn 22 tuổi, chỉ là bán bộ hóa thần.
Không có ngôn ngữ nào có thể diễn tả được sự kinh ngạc này.
Lúc trước và hiện tại đối lập quá lớn.
Giống như một gã ăn mày đột nhiên trở thành tỷ phú vậy.
“Tôi đúng là có mắt như mù”, Ngô Lập Tàng cười gượng lắc đầu, khóe miệng co rút, ông ta tưởng rằng Tô Minh chỉ là người qua đường bình thường mà thôi, nào ngờ…
“Càng lúc càng thần bí, càng lúc càng khó đoán”, Quý Thanh Hòa nhìn Tô Minh, hứng thú mà lẩm bẩm, tiếp đó, khuôn mặt xinh đẹp dưới tấm vải che đỏ lên, cô ta nhớ tới lúc trước Tô Minh túm lấy tay cô ta, che chở cho cô ta ở phía sau. Hình ảnh ấy vô cùng rõ ràng như được khắc sâu trong đầu.
“Tạm biệt, không tiễn”, đột nhiên một giọng nói vang lên.
Tô Minh giơ một ngón tay lên.
Bỗng.
Một luồng lực thoát ra từ ngón tay biến thành một mũi châm.
Trong nháy mắt.
Đâm thẳng vào mi tâm Cổ Sâm.
Cổ Sâm trợn mắt, vẻ mặt tràn ngập sự kinh hãi, hoảng sợ, không thể tin nổi cùng hối hận.
Sau đó.
Hắn ngã rầm ra đất.
Chết.
Máu tươi từ từ tuôn ra từ chỗ mi tâm.
“Lão già, ông tiếp tục cười nhạo đi chứ!”, tiếp đó, Tô Minh nhìn Hoàng Vĩnh Lãnh, cười khẩy nói.
Tô Minh không phải là người rộng lượng.
Ngô Lập Tàng mặc dù hơi nhút nhát nhưng cũng coi là một người tốt.