Là thị vệ bên cạnh dì Nam trước đây, sao có thể không biết chứ?
Tiêu Nhược Dư không phủ nhận, cũng không thể phủ nhận.
“Anh ấy đang gặp nguy hiểm”, Tiêu Nhược Dư khẽ nói: “Yên Lão, đi cùng với tôi, cứu anh ấy”.
Bà lão Trầm Yên trầm lặng, không từ chối cũng không có đồng ý.
“Cầu xin bà đấy, Yên lão, nếu như Tô Minh chết thì tôi cũng không sống nữa, anh ấy là cuộc sống của tôi”, Tiêu Nhược Dư cắn môi nói.
“Cậu ta có gì tốt mà làm cho mấy người các cô mê mẩn như vậy?”, bà lão Trầm Yên có chút bất lực: “Cô chủ Chỉ Tình đến bây giờ vẫn còn đang tranh cãi với chủ nhân về chuyện của Tô Minh”.
“Yên lão, cầu xin bà…”, Tiêu Nhược Dư tiếp tục cầu xin.
“Thôi được, tôi sẽ đi”, bà lão Trầm Yên nghĩ ngợi một chút rồi nói: “Cô đi thì không thích hợp lắm, thực lực của cô hiện tại có đi cũng chẳng giúp được gì”.
“Nhưng mà, tôi không yên tâm, với cả, tôi rất nhớ anh ấy”, Tiêu Nhược Dư vẫn muốn tự mình đi.
“Cô chủ, cô đừng quên, bây giờ ai đang là đối thủ của mình. Người đó ngày đêm quan sát cô, nếu cô rời khỏi Thiên Nhẫn Tông, cô ta chắc chắn sẽ phát hiện ra, nhất định sẽ đi điều tra. Nếu cô ta biết sự tồn tại của Tô Minh, vậy thì… cô nghĩ cô ta có dùng mọi cách để giết Tô Minh không?”, bà lão Trầm Yên hỏi.
Sắc mặt Tiêu Nhược Dư đại biến.
Đúng vậy.
Người đó trong miệng bà lão Trầm Yên chính là Hà Thanh Y, một vị Thánh nữ khác của Thiên Nhẫn Tông.
Là đối thủ không đội trời chung của cô ta.
Tiêu Nhược Dư biết, những lời bà lão Trầm Yên nói là sự thật, nhất định không thể để Hà Thanh Y biết được sự tồn tại của Tô Minh.
“Vậy, vậy… Yên lão, bà đi một mình vậy, nhất định phải cứu được Tô Minh đấy nhé. Nhất định!”, Tiêu Nhược Dư hít sâu, nói với giọng cầu xin.
“Cô chủ yên tâm”, bà lão Trầm Yên gật đầu, sau đó biến mất khỏi lầu các.
Vào giây phút rời khỏi lầu các đó, sắc mặt bà ta lạnh đi vài phần.
Năm đó, lỗi lầm mà bà ta mắc phải là do chủ nhân bảo bà ta làm vậy.
Tiêu Nhược Dư cứu được bà ta trong lúc bà ta sắp chết cũng là sắp xếp của chủ nhân.
Tất cả đều là sự trùng hợp do sắp đặt.
Ơn cứu mạng của Tiêu Nhược Dư đối với bà ta, từ đầu đến cuối đều là một lời nói dối. Tất cả đều vì một mục đích, đó là lấy được sự tin tưởng của Tiêu Nhược Dư, có thể ở bên cạnh cô ta.
“Tô Minh cuối cùng cũng xuất hiện rồi sao? Đã đến lúc diệt cỏ tận gốc rồi”, bà lão Trầm Yên lẩm bẩm một mình, chủ nhân đúng là thần cơ diệu toán.
Tại sao lại phải giết chết Tô Minh? Bởi vì, đại tiểu thư Trần Chỉ Tình có tình cảm quá sâu đậm với anh.
Lúc mới bắt đầu, khi chủ nhân tha mạng cho Tô Minh, anh mới chỉ là một con kiến, không giết thì thôi, không có gì quan trọng cả.
Nhưng rồi dần dà, chủ nhân phát hiện ra tình cảm của đại tiểu thư dành cho Tô Minh quá sâu đậm.
Cực kì sâu đậm.