Mục lục
Truyện: Đỉnh cấp Tông Sư - Tô Minh (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 Trương Thiên Nhẫn tức đến nỗi toàn thân run rẩy nhưng cố nhẫn nhịn mà không phản bác.   

 

Lâm Chân Võ chỉ lặng lẽ nhìn Trần Thanh Minh mà không nói gì.   

 

Một lúc sau…  

 

“Trần Thanh Minh! Bà đã bị đuổi!”, Lâm Chân Võ vừa dứt lời thì như có viên đá ném xuống mặt hồ phẳng lặng.   

 

Nhiệt độ toàn bộ nơi này như bị hạ xuống khủng khiếp, lạnh như sắp đóng băng.   

 

“Ha ha! Lâm Chân Võ! Ông ra dáng lắm! Mạnh mẽ lắm! Đuổi bổn tọa ư, được lắm! Bổn tọa hứa với ông, bắt đầu từ hôm nay học viện rác rưởi như học viện Linh Võ của các ông sẽ không có ai có thể bay đến đại lục Tụng Thiên nữa. Không chỉ là đại lục Tụng Thiên mà cả mấy đại lục như đại lục Long Viêm nữa”, Trần Thanh Minh cười lớn, nói với vẻ ác độc.   

 

Đúng là lật mặt trắng trợn!  

 

Đại lục Tụng Thiên nằm ở tầng võ trung, cũng có mười mấy đồng minh trong tầng võ trung.   

 

Đắc tội với bà ta thì học viện Linh Võ sẽ mất đi 1/3 tư cách được bay lên tầng võ trung.   

 

Cái giá này học viện Linh Võ phải gánh hết!  

 

Trần Thanh Minh tin rằng, với cái giá quá khủng khiếp này thì sớm muộn gì Lâm Chân Võ cũng phải quỳ xuống xin lỗi và cầu xin mình tha thứ.   

 

Sau đó bà ta giơ tay chỉ về phía Tô Minh nói: “Ông đuổi bổn tọa, thậm chí trả cái giá quá đắt chẳng qua vì muốn giữ lại thiên tài này sao? Lâm Chân Võ! Bổn tọa hứa với ông, đại lục Tụng Thiên sẽ đưa hắn đi gặp Diêm Vương trước”.   

 

Thiên tài quá cơ!  

 

Thiên tài mà chết thì làm gì còn là thiên tài nữa?  

 

“Bổn tọa đã gửi cho đại lục Tụng Thiên tất cả những thông tin của thằng nhóc này rồi”, Trần Thanh Minh nhếch mép cười, nụ cười vô cùng tàn nhẫn. Bà ta nói là làm thật.   

 

“Bà…!”, Lâm Chân Võ phẫn nộ, nhìn chằm chằm vào Trần Thanh Minh, hận nỗi không thể tát chết bà ta.   

 

Nhưng ông ta không thể làm thế. Bởi nếu làm thế thì chắc cường giả của đại lục Tụng Thiên sẽ xuống và học viện Linh Võ sẽ gặp nguy hiểm.   

 

“Lâm Chân Võ! Nếu ông thật sự muốn giết bổn tọa thì mau ra tay đi. Bổn tọa thừa nhận không phải là đối thủ của ông. Nhưng ông dám ra tay không? Dám không?”, Trần Thanh Minh chế giễu, nói.   

 

Lời nói của bà ta càng lúc càng khó nghe.   

 

 

 

Lúc này, không chỉ có sắc mặt Lâm Chân Võ khó coi mà những trưởng lão và phó viện trưởng của học viện Linh Võ có mặt ở đây đều chung cảm nhận, ánh mắt nhìn về phía Trần Thanh Minh đầy sát ý.  

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK