“Ông…!”, sắc mặt Trì Thương Tuyết đỏ ửng, cô ta xoay người nhìn Tô Minh, nói: “Chồng ơi…”.
Không đấu lại được thì đành tìm người đàn ông của mình vậy.
Chỉ có điều, lúc này Tô Minh không có tâm trạng và thời gian quan tâm đến chuyện này.
Anh đang tập trung trị thương và trấn áp ý niệm nhập ma và khai thông tiên nguyên hỗn loạn trong cơ thể cho Cố Hoàng Sí.
Tô Minh lúc này bận tối mắt, anh vẫn có thể phân định được việc gì quan trọng giải quyết trước.
“Cảm động quá đi! Chắc đây là đệ tử của phế vật Cố Hoàng Sí hả? Nghe nói, anh dựa vào chút sức lực rồi có được tư cách của đại hội Tổng Viện, cũng không tồi đâu. Nhưng anh bái Cố Hoàng Sí làm thầy thì không có tiền đồ gì đâu, chi bằng bái bổn tọa đi. Bổn tọa tùy ý dạy cho anh một vài chiêu thì cũng đảm bảo anh có thể thuận lợi vào được tổng viện, thấy sao?”, Ngô Đằng nhìn Tô Minh có chút hứng thú, hỏi.
Theo như hắn ta thấy, chỉ cần người trẻ tuổi vừa tròn 10000 tuổi này có chút đầu óc thì sẽ đồng ý, hơn nữa còn vui vẻ đồng ý.
Dù sao thì đây cũng là một bước lên tiên.
Hắn ta đường đường là Thất trưởng lão của tổng viện, hắn ta muốn thu nhận đệ tử thì vô cùng dễ dàng, có biết bao yêu nghiệt đều tranh giành nhau. Hiện giờ dễ dàng và tùy ý nhận Tô Minh làm đệ tử, đúng là may mắn quá lớn của Tô Minh rồi. Để sỉ nhục và đả kích Cố Hoàng Sí thì coi như hời cho Tô Minh quá rồi.
Trên thực tế, theo như người khác thấy, đúng là như vậy. Lúc này, trong hư không xung quanh đã có rất nhiều người đến xem kịch hay.
Những tu giả võ đạo này dần như đều nhìn Tô Minh với ánh mắt ngưỡng mộ.
Tiếc rằng Tô Minh hoàn toàn không để ý, chỉ chuyên tâm trị thương cho Cố Hoàng Sí.
“Này! Thằng nhóc! Bị điếc hay câm vậy? Không nghe rõ hay không biết nói chuyện?”, thấy Tô Minh không lên tiếng, sắc mặt của Ngô Đằng biến đổi, hừ lạnh một tiếng, nói.
Đúng lúc này…
Đột nhiên một bóng hình xuất hiện trên hư không.
Bóng hình này vừa xuất hiện thì cả khoảng hư không, bất luận là những người vây xung quanh hay những người nhà họ Cố ở trên tàu con thoi tác chiến, thậm chí cả Ngô Đằng đều ngây người ra.
Họ nhìn chằm chằm vào bóng hình đột nhiên xuất hiện này.
Tống Cẩm Phồn và Trì Thương Tuyết cũng nhìn theo.
Đối phương là một cô gái vô cùng xinh đẹp, nhan sắc khuynh thành, khí chất cũng cao quý.
Kể cả hai mỹ nhân như Tống Cẩm Phồn hay Trì Thương Tuyết đều phải thừa nhận, cô gái xuất hiện đột ngột này còn đẹp hơn cả mình.
“Thanh Nhạn?”, Ngô Đằng có chút kinh ngạc, không hiểu sao Thanh Nhạn lại đến đây?
Còn những người vây xung quanh đều với vẻ kinh ngạc, sau đó hô lên: “Mạc Thanh Nhạn phải không? Nữ thần số 1 của thành Kỷ Nguyên”.
“Yêu nghiệt thứ 2 của tổng viện, chỉ đứng sau Cố Thần”.
“Cô ấy chính là Mạc Thanh Nhạn mà cậu chủ Cố Thần luôn theo đuổi đúng không? Đúng là xinh đẹp quá thể”.
…
Mạc Thanh Nhạn nhìn về phía Tô Minh, giọng nói vang vọng: “Cậu chủ Tô Minh! Thật không ngờ gặp lại nhanh như vậy”.
Cái gì?
Mạc Thanh Nhạn quen thằng nhóc này sao?
Làm sao có thể?
Tô Minh cũng nhìn Mạc Thanh Nhạn có chút kinh ngạc nhưng vẫn gật đầu.