Từng mũi tên hiện ra ánh sáng lạnh lẽo màu trắng bạc, vô cùng chói mắt, mang theo sát ý nồng đậm, bắn ra không ngớt lao vút về phía bóng dáng con phượng hoàng ở phía trước kia.
Mặc dù tốc độ di chuyển của phượng hoàng cực nhanh nhưng có thể thấy rõ trên cánh của nó có vài vết máu lốm đốm, thỉnh thoảng nó sẽ xoay lượn thân hình khổng lồ của mình để né tránh những mũi tên truy sát kia.
“Nhanh lên! Mộ Diệp Cẩn chết tiệt, dám phá đám chuyện tốt của Ô Lâm Lâm tôi, tôi muốn cô ta phải sống không được, chết không xong! Muốn chạy? Có thể chạy đi đâu? Sắp đuổi kịp rồi, dì Phương, trước tiên tôi phải rút cạn máu Tử Diệm Tổ Phượng của cô ta, rồi luyện hóa cô ta thành con rối mới giải tỏa được mối hận này!”, cô gái với gương mặt xinh đẹp nhưng hằn sâu nét lạnh lùng và tàn nhẫn đang đạp trên kiếm bay cắn răng nghiến lợi gầm lên.
“Diệp Mộ Cẩn đó quả thực không biết sống chết, tuy nhiên, huyết mạch của cô ta cũng quả thực cực kỳ hiếm có, ngay cả trong tộc Tổ Phượng cũng tuyệt đối hiếm có. Nếu cô chủ có thể cắn nuốt huyết mạch của cô ta thì thiên phú võ đạo muốn nâng lên một tầm cao mới cũng không còn là vấn đề”, bà lão áo choàng đen bên cạnh ngưng trọng nói, giọng nói có chút cuồng nhiệt cùng hưng phấn.
Thân là người bảo vệ của Ô Lâm Lâm, vận mệnh của hai người họ đã ràng buộc với nhau, Ô Lâm Lâm càng ưu tú, càng lớn mạnh, bà ta mới càng nhận được nhiều lợi ích, tự nhiên cũng biết dù thế nào cũng không thể bỏ qua cho Diệp Mộ Cẩn.
“Cũng đúng”, đôi mắt đẹp của Ô Lâm Lâm xẹt qua một tia tham lam, sau đó liền hừ lạnh một tiếng: “Nói ra thì, tôi và cô ta tiến vào Thất Huyền Phần Thiên Tông cùng một lúc, mặc dù kết quả đánh giá của cô ta xếp hạng nhất, tôi là thứ hai, không kém hơn cô ta bao nhiêu, lại được phân vào cùng một ký túc xá. Mối quan hệ của chúng tôi vẫn rất tốt, cũng được tính là chị em thân thiết. Nếu lần này cô ta không làm hỏng việc tốt của tôi, cõ lẽ cuối cùng chúng tôi cũng sẽ không đi đến bước đường ngươi sống ta chết như ngày hôm nay, chỉ có thể trách bản thân cô ta mà thôi!”
"Cô chủ, nói ra cũng thật kỳ quái, ngày thường tính cách của Diệp Mộ Cẩn vẫn rất khiêm tốn, thậm chí không muốn trở thành tiêu điểm, cô ta đã nhiều lần cố ý che giấu tài năng trong các cuộc thi võ đạo, bại dưới tay rất nhiều người bao gồm cả tiểu thư, chỉ duy trì thành tích bậc trung, sợ rằng trừ cô chủ người thì rất nhiều quản lý cấp cao của Thất Huyền Phần Thiên Tông đều tưởng rằng một tân sinh từng đứng đầu cuộc khảo sát đầu vào sau khi gia nhâp tông môn dần dần sa sút và thụt lùi rồi. Nhưng trong cuộc thi nội môn lớn của Thất Huyền Phần Thiên Tông lần này, tại sao cô ta nhất định phải giành được vị trí đứng thứ nhất đây? Tại sao lại không ngần ngại phá vỡ khí chất khiếm tốn mà cô ta đã xây dựng?”, bà lão áo đen có chút kỳ quái hỏi.
"Hình như là bởi vì người đàn ông của cô ta", Ô Lâm Lâm cười khẩy:
"Hơn nữa, cũng rất buồn cười, vẻ ngoài của Diệp Mộ Cẩn quả thật là nghiêng nước nghiêng thành, chẳng ai có thể phủ nhận được điều đó. Vả lại, lúc vừa gia nhập Thất Huyền Phần Thiên Tông đã đứng thứ nhất. Vừa vào đã cực kỳ nổi bật rồi. Tôi nhớ cháu đích tôn của đại trưởng lão cũng có theo đuổi cô ta một thời gian ngắn. Song, cô ta lại chẳng thèm để ý đến người ta. Tôi còn lén hỏi thì cô ta bảo mình đã có người trong lòng".
"Nói đến người đàn ông của cô ta, đến giờ tôi vẫn nhớ ánh mắt của cô ta khi nhắc đến người ấy, vừa lộ vẻ nhớ nhung, kiêu ngạo. Cảm giác ấy giống như người đàn ông của cô ta là người vĩ đại nhất trên đời này".
"Nên hồi đó tôi cũng khá tò mò người đàn ông của cô ta là ai? Nếu vĩ đại thật thì tôi cướp lấy cũng đúng mà đúng không?"
"Về sau, sau nhiều lần thử tôi mới biết được người đàn ông của cô ta, khụ khụ, hình như là nổi lên từ trong thế giới Tiểu Thiên của một nền văn minh cấp một, một đường thăng cấp, rồi lại thăng cấp. Diệp Mộ Cẩn nói, lần gần đây nhất cô ta nhìn thấy anh ta đã là từ 10 ngàn năm trước. Lúc đó, anh ta xuất hiện giống như một chiến thần xoay chuyển tình thế, cứu vớt mình. Có điều, đó là chiến thần ở nền văn minh cấp một, ha ha ha ha, người đàn ông của cô ta có thể một mình quét ngang cả nền văn minh luôn đó, ha ha..."