Mà tốc độ của Phó Tử Lập cũng vô cùng nhanh chóng.
Cách Tô Minh cũng không xa.
Tô Minh không quay đầu lại.
Anh bị thương nặng, cơ thể gần như đã vỡ vụn, cho dù chỉ mới khôi phục được một chút xíu cũng đã liều lĩnh xông vào bên trong hư không.
Chống đỡ dòng chảy hỗn loạn của hư không.
Tô Minh chỉ cảm thấy cả người mình cứ như bị phanh thây xé xác.
Đau nhức.
Thảm khốc, cả người đau nhức.
Anh muốn ngất đi, như vậy tất cả sẽ đều được giải thoát.
Nhưng không thể.
Như thế sẽ không bao giờ tỉnh lại nữa.
Tô Minh cắn mạnh vào lưỡi, đầu lưỡi đã bị cắn nát, dùng việc này để buộc mình phải tỉnh táo.
Cưỡng ép khống chế cơ thể đã bị tàn phá không chịu nổi nhưng vẫn đang điên cuồng khôi phục chữa trị, Tô Minh sử dụng quy luật không gian và thân pháp đến mức độ lớn nhất.
Vừa vặn "Cửu Kiếm Kinh Tiên” đằng sau đang tới gần.
Còn tỏa ra hơi thở chết chóc.
Mùi vị của cái chết này ép buộc Tô Minh phải tăng tốc, tăng tốc, tăng tốc, phải nhanh hơn nữa.
Buộc anh phải vượt lên giới hạn.
Buộc anh phải phá vỡ giới hạn.
Bao gồm cả quy luật không gian, lúc này Tô Minh như có cảm giác điên cuồng lĩnh hội một cách khó hiểu.
Giờ phút này.
Tại Thiên Đường Ngục.
Sắc mặt Hách Liên Giảo biến đổi, mà ta không đuổi theo.
Thật lâu sau bà ta mới thở dài: “Thực lực của Phó Tử Lập còn mạnh hơn trong tưởng tượng, huống chi con trai ông ta vừa mới chết, ông ta đang trở nên điên cuồng, vừa mới chết con trai, ngay tại trong điên cuồng, với tình hình bây giờ không thể nào cướp thức ăn trước miệng cọp của Phó Tử Lập được”.
Thức ăn trước miệng cọp, chỉ chính là Tô Minh.
Dưới cái nhìn của bà ta, Tô Minh không thể trốn thoát!
Tuyệt đối không thể trốn thoát.