Lúc này Diệp Võ chết thê thảm trước mặt cô ta như vậy, đúng là đả kích tàn nhẫn.
Cô ta không thể chấp nhận được!
Nước mắt Chu Khánh Di tuôn rơi, cô ta gào hét rồi lại ngây người ra.
“Hì hì… Cô cũng là người phụ nữ của Tô Minh hả? Đẹp lắm! Nhưng mà tiếc quá, trong lúc chiến đấu không nên sơ suất thế chứ?”
Đúng lúc này, một giọng nói tàn nhẫn và quái dị lập tức phá vỡ tiềm thức của Chu Khánh Di.
Cô ta theo bản năng nghiêng người né tránh nhưng vẫn hơi muộn.
“Phụp…”, kiếm của Cơ Khâm xoẹt ngang qua cánh tay và gò má của Chu Khánh Di.
Cũng may là tốc độ của Chu Khánh Di nhanh như chớp, chứ nếu không thì cô ta đã chết rồi.
Mặc dù không chết nhưng toàn thân cô ta lùi về sau, cảm giác đau đớn thấu tim.
Cánh tay trái của cô ta bị kiếm chém đứt, máu tươi chảy ào ào.
Bên gò má trái thì đỏ ửng, cũng bị cắt mất một phần. Khuôn mặt vốn xinh đẹp giờ đây máu tươi chảy ra nhìn đến sợ.
Một kiếm không giết chết được Chu Khánh Di nên Cơ Khâm vẫn muốn ra tay nhưng lúc này ông cụ Diệp đã đến.
“Bụp!”, khiến mọi người bất ngờ là ông cụ Diệp không tấn công trực tiếp Cơ Khâm mà là…
Ông ta giơ gậy lên đập về phía Chu Khánh Di.
Chu Khánh Di bay ra ngoài rồi bay về phía phòng lớn của nhà họ Diệp.
“Cô Tiêu! Dẫn cả Chu Khánh Di đi!”, ông cụ Diệp hét lớn.
Ông ta cũng coi Chu Khánh Di như một nửa cháu gái mình.
Chu Khánh Di là trợ thủ đắc lực nhất của Diệp Mộ Cẩn và cũng là chị em tốt của Diệp Mộ Cẩn. Chu Khánh Di thường đến nhà họ Diệp, ông ta cũng chứng kiến từng ngày cô ta trưởng thành nên làm sao có thể nhẫn tâm nhìn cô ta chết ở đây?
“Dì Cầm! Cứu lấy cô ấy!”, Tiêu Nhược Dư vội nói.
Dì Cầm ra tay, không khí như chuyển động, bà ta ôm chặt lấy Chu Khánh Di.
Vì thương nặng nên Chu Khánh Di ngất đi.
“Lão già này! Đúng là ẩn mình giỏi lắm!”, Cơ Khâm quát lớn mà không hề sợ hãi khi ông cụ Diệp đã là cảnh giới tôn giả. Hắn ta giơ kiếm lên đâm về phía ông cụ Diệp.
Kiếm pháp vô cùng kỳ dị và nhanh.
Kiếm thế tràn đầy sát ý, lạnh lùng và quái dị.
Ông cụ Diệp giơ gậy lên đỡ, sức lực khá lớn. Dù sao ông ta hiện giờ cũng là cảnh giới tôn giả nên lúc này Cơ Khâm lùi về sau mấy bước, máu phun đầy đất.
“Cảnh giới tôn giả đúng là cảnh giới tôn giả. Tiếc là lão già như ông chỉ là lão phế vật về võ đạo thôi. Mặc dù không biết ông dùng cách gì để đạt đến cảnh giới tôn giả nhưng căn bản là không dùng nổi đâu”, Cơ Khâm cười chế giễu, nói.
Sau đó hắn ta đột nhiên biến mất, bước chân di chuyển rồi tấn công về phía ông cụ Diệp.