Người anh trai này muốn giết chết mình.
"Em trai, anh là anh của em, mấy năm nay em ở tầng trái đất chịu khổ rồi", Tô Ương mở miệng nói, đi tới trước mặt Tô Minh, ôm chầm lấy anh.
Khuôn mặt Tô Minh hiện lên một tia coi thường.
Diễn viên đạt giải Oscar à?
"Ờm, có thể bỏ ra được không?", Tô Minh đẩy Tô Ương ra: "Tôi còn có việc".
Tuy là anh không ngại cùng Tô Ương diễn tiếp.
Nhưng không cần thiết...
Vẻ mặt Tô Ương cứng lại, sát ý được che giấu trong lòng khẽ nổi lên một chút.
Cho mặt mũi mà không cần!!!
Vốn dĩ, bởi vì Nam Cung Cẩn ở đây, nên mới ra vẻ một chút, sau đó tìm một lý do để động thủ, cuối cùng lấy lý do mình không cẩn thận lỡ tay đánh chết Tô Minh.
Nào ngờ...
Tô Minh đã phá hỏng vở kịch hoàn mỹ hắn ta vẽ ra.
Thật đúng là không biết sống chết.
"Tô Minh, tại sao anh lại như vậy? Anh ấy là anh trai của anh, ngồi tàu con thoi hư không gần 2 tháng mới có thể đi tới cái nơi rách nát không chịu nổi, thiếu thốn linh khí này chỉ để nhìn thấy anh, anh lại có thái độ này sao?", Nam Cung Cẩn khó chịu.
Hơi thở bởi vì tức giận mà có chút gấp gáp.
"Ồ, vậy cảm ơn, bây giờ đã nhìn thấy tôi, các người có thể lên đường trở về rồi đấy", Tô Minh thản nhiên nói.
"Anh...", khuôn mặt xinh đẹp dưới tấm khăn che mặt của Nam Cung Cẩn có chút đỏ lên vì giận dữ: "Tô Minh, rốt cuộc anh có chút lòng cầu tiến nào không? Anh là máu mủ của chú Tô và dì Từ, tuy rằng anh về sau không có khả năng trở thành người thừa kế chức tộc trưởng của nhà họ Tô, nhưng anh cũng không thể cam chịu được! Anh lẽ nào không muốn đi cùng chúng tôi trở về nhà họ Tô sao? Anh là em trai của anh Tô Ương, anh nên phụ tá anh Tô Ương, anh..."
Nam Cung Cẩn còn chưa nói hết, thì Tô Minh đã nổi nóng.
Từ đâu ra một người ngực teo mà đầu óc cũng có vấn đề như thế này?
Tô Minh cũng lười nói nhảm cùng bọn họ.
Liền trực tiếp muốn phá không rời đi.
Nhưng.
Chưa kịp phá không.