Nhưng không kịp nữa rồi. Bởi vì Tô Minh đã bước ra.
Quá nhanh! Quá quả quyết!
Sắc mặt Mạc Thanh Nhạn đỏ ửng, hiện giờ cô ta muốn làm gì cũng không làm được nữa rồi.
Trước khi Tô Minh bị chém hoặc bị đánh phế thì cô ta vẫn phải cố gắng bảo vệ Tô Minh, đây là điều duy nhất cô ta có thể làm.
Mạc Thanh Nhạn theo bản năng nhìn về phía Tô Minh.
“Tô Minh nhanh quá!”
Tất nhiên là nhanh rồi. Lúc này Tô Minh bước ra, nhanh gấp trăm lần rồi đứng ở phía trước Ngô Đằng, theo kiểu mặt đối mặt.
“Bụp!”, một quyền đánh ra.
Điều này đã nằm trong dự liệu của Mạc Thanh Nhạn. Lúc đó, khi Tô Minh chiến đấu với Vưu Minh Nhi cũng là dùng cận chiến, dùng sức mạnh thuần túy, dùng quyền cước. Cô ta biết Tô Minh vô cùng giỏi ở phương diện này.
Nhưng vẫn không đủ.
Mặc dù hiện giờ nhìn thì Tô Minh có vẻ mạnh hơn khi còn ở thành Ly Đỉnh vào hơn ngàn năm trước.
Nhưng hơn ngàn năm có thể mạnh hơn bao nhiêu?
“Hì hì…”, lúc nhìn thấy Tô Minh bổ nhào tới, lúc Tô Minh dùng quyền cận chiến thì Ngô Đằng đều không né tránh và lùi bước mà chỉ đứng ở đó. Kể cả chạm phải kẻ ở cảnh giới bán bộ Hồng Minh thì chỉ cần một tay là hắn ta có thể diệt được.
Đúng thế! Hiện giờ cảnh giới võ đạo của Tô Minh đã ở cảnh giới bán bộ Hồng Minh. Đây là kết quả anh tu luyện trong hơn ngàn năm. Nếu không thì cảnh giới của anh sẽ không vượt bậc như thế.
“Ảo Diệt Chỉ!”, đứng trước quyền này của Tô Minh, Ngô Đằng nhe răng cười, điệu cười đầy vẻ tàn nhẫn và bỡn cợt. Trong chớp mắt, tay phải của Ngô Đằng đập mạnh, chùm sáng màu xám bạc xuất hiện trong lòng bàn tay. Sau đó hắn ta giơ tay lên chỉ một cái.
Chỉ một cái chỉ này mà dường như nửa hư không đều bị phá tan.
Vô số hỗn loạn hư không đều bị khóa chặt, vô cùng chấn động.
“Vô liêm sỉ!”, sắc mặt Mạc Thanh Nhạn biến đổi mất kiểm soát. Cô ta vốn tưởng rằng Ngô Đằng là tiền bối thì sẽ không dùng hết sức lực, ít nhiều cũng cho Tô Minh cơ hội sống.
Dù sao thì ban nãy Ngô Đằng cũng nói, sẽ nể mặt mình và ông nội mà cho Tô Minh đường sống.
Nhưng hiện giờ… Ngô Đằng đã dùng đến Ảo Diệt Chỉ, đây không phải là dốc sức sao? Đây là 200% sức lực rồi, vậy thì làm sao Tô Minh có đường sống nữa?
Kể cả có đường sống thì ít nhất cũng bị trọng thương hoặc căn cơ võ đạo bị ảnh hưởng, từ đó sẽ thành phế nhân.
Ảo Diệt Chỉ là một trong võ kỹ trấn viện của tổng viện, vô cùng đáng sợ. Trong đó hàm chứa đạo Hủy Diệt, đạo Tấn Công, đạo Sát Phạt, vô cùng khủng khiếp.
Huống hồ, Ngô Đằng cũng tu luyện Ảo Diệt Chỉ ít nhất cũng mấy trăm triệu năm rồi? Sớm đã luyện đến Đại Thành rồi? Ảo Diệt Chỉ này là đại chiêu mà Ngô Đằng luôn ủ kỹ.
Mạc Thanh Nhạn biết được sự tàn nhẫn và hung hãn của Ngô Đằng, vậy mà không ngờ mình vẫn đánh giá thấp hắn ta.
Sắc mặt của Mạc Thanh Nhạn từ đỏ ửng biến thành trắng bệch. Hiện giờ cô ta muốn làm gì cũng muộn hết rồi, căn bản là không kịp.
Cô ta không kìm nổi mà thở dài.