Trong lúc nói, Ngô Đằng đột nhiên giơ tay lên.
Hắn ta tiện tay thôi mà lập tức một viên đá giữ ảnh xuất hiện.
Đá giữ ảnh bắt đầu phóng to hình ảnh lên, trong đó là một cô gái với nhan sắc xinh đẹp.
Mặc dù đã có chút dấu hiệu của tuổi tác nhưng vẫn vô cùng xinh đẹp. Đặc biệt là khí chất vô cùng cao quý.
Có thể nhìn ra, nếu còn trẻ thì đây nhất định là một mỹ nhân.
Sắc mặt của Cố Hoàng Sí lập tức trở nên trắng bệch, còn đan xe đỏ ửng, khí tức cũng biến đổi.
Cố Hoàng Sí nhìn chằm chằm vào hình ảnh trong đá giữ ảnh đó.
Người phụ nữ đó chính là Phương Mộng Vũ.
Năm đó, đây chính là vợ chưa cưới của Cố Hoàng Sí. Hiện giờ, Phương Mộng Vũ lại là vợ của Cố Hoàng Tấn, mẹ của Cố Thần.
“Cố Hoàng Sí! Đã lâu không gặp! Chuyện xưa đã tan thành mây khói, hà tất phải nhớ lại? Ông vốn là người chết, may mắn giữ được mạng, lại quay về thành Kỷ Nguyên. Ngoài việc khiến mình lâm vào đại nạn thì không có kết quả gì đâu”, Phương Mộng Vũ nói.
Lời này là khuyên Cố Hoàng Sí đừng vào thành Kỷ Nguyên nữa.
Sau đó bà ta đột nhiên giơ tay lên, trong tay xuất hiện một chiếc lọ.
Lúc này có thể thấy rõ cảm xúc Cố Hoàng Sí biến đổi kịch liệt.
“Sư tôn hãy bình tĩnh!”, Tô Minh đứng ở bên cạnh Cố Hoàng Sí, vội giơ tay đỡ lấy ông ấy, cố gắng truyền tiên nguyên vào giúp Cố Hoàng Sí bình tĩnh.
“Cố Hoàng Sí! Ông biết lọ này không? Trong lọ này có một chút thần hồn của ông. Năm đó đây là tín vật ông tặng tôi. Ông nói, có chút thần hồn này ở bên cạnh tôi thì coi như ông luôn bên tôi”, giọng nói của Phương Mộng Vũ rất lạnh lùng, giống như đang kể chuyện không liên quan đến mình.
“Cố Hoàng Sí! Xin lỗi nhé! Giờ tôi phải thừa nhận, thần hồn của ông tôi đã giao Cố Hoàng Tấn rồi. Hơn nữa, tôi còn nhắc Hoàng Tấn đi tìm người đoán ra vận mệnh, hồn tự thông qua thần hồn của ông. Thậm chí còn mời cả một thầy nổi tiếng, lập một lời quyền cho ông bằng cách dùng những thông tin này của ông”, Phương Mộng Vũ lại nói.
Nói đến đây…
“Phụt!”, Cố Hoàng Sí nôn ra máu, sắc mặt trắng bệch, trong ánh mắt toát lên vẻ run rẩy, hụt hẫng, tràn đầy vẻ oán hận, đau khổ…
Dường như ông sắp suy sụp!
Năm đó, Phương Mộng Vũ không chỉ là vợ sắp cưới mà còn là người ông yêu tha thiết.
Giữa hai người có biết bao kỷ niệm đẹp, bao nhiêu sự ngọt ngào.
Kể cả sau này Phương Mộng Vũ gả cho Cố Hoàng Tấn, mặc dù Cố Hoàng Sí có chút oán hận nhưng trên thực tế ông vẫn cảm thấy mình có lỗi với bà ta. Ông oán hận người em trai của mình hơn. Lúc nào ông cũng tìm cách né tránh Phương Mộng Vũ, trong tiềm thức ông luôn muốn giữ lại chút kỷ niệm đẹp đẽ về bà ta.
Nhưng lúc này…
Ha ha…
Ha ha…
Cố Hoàng Sí không sợ mình bị trúng lời nguyền.
Ông chỉ không thể chấp nhận Phương Mộng Vũ vô tình với mình như thế.