Cách biệt quá lớn.
Nhưng đao ý thì ở cấp bậc cảnh giới Thăng Hoa hậu kỳ, hơn nữa trong đao quang cũng có quy luật băng hàn, cộng với việc đao này dùng đến thần thông đao pháp.
Những cái này chồng chéo lên nhau nhưng lại có cách biệt lớn về sức mạnh.
Chớp mắt một cái, trong không trung và trong dòng sông hỗn độn, đao quang như làm vỡ tan quyền cước ‘hoang cổ tịch diệt’ và ‘vạn thế quy hư’ nhưng đồng thời đao quang này cũng vỡ vụn.
Có thể nói là ngang tài ngang sức.
Nhưng trong lúc mọi người đều tưởng là ngang tài thì đao quang vỡ vụn kia lại như nhập hồn, khí tức luân hồi lại sục sôi, từ trạng thái vỡ vụn đột nhiên ngưng tụ lại.
Đúng là chẳng khác nào chọc mù mắt của tất cả mọi người.
Hàng tỷ người có người mặt ở đây đều đờ người ra…
Họ đang nhìn thấy gì thế này?
Quy luật luân hồi trong truyền thuyết? Chính là quy luật luân hồi thần bí nhất? Hơn nữa, còn dùng cả thần thông đao pháp?
Wao!
Quá chấn động!
Ngay cả Đạm Đài Vô Tình cũng không kìm nổi mà sáng mắt lên, lẩm bẩm một câu: “Thú vị đó!”
Ngay cả cô ta cũng vậy thì nói gì đến người khác.
“Hậu sinh khả úy! Hậu sinh khả úy”, Nhị Phó Điện Chủ hít một hơi thật sâu, cảm thán nói.
Ông lão Côn U cũng khẽ vuốt râu, ít nhiều cũng có chút tự hào và đắc ý.
Trong chớp mắt, đao quang chứa quy luật luân hồi đột nhiên bổ nhào về phía Tô Minh.
Vì nó đến quá đột ngột, hơn nữa cách Tô Minh cũng gần nên lúc này thoạt nhìn Tô Minh không thể né tránh.
Mọi người nhìn thấy, dường như Tô Minh sắp tan xác dưới đao quang đó.
“Chết dễ vậy sao? Đúng là dễ cho thằng nhóc đó quá?”, Phượng Nguyên cũng kích động nhưng nhiều hơn là sự tiếc nuối.
Nhưng…
Thoắt cái…
Mắt thấy đao quang khủng khiếp và thuần túy đó chỉ còn cách Tô Minh một đoạn ngắn nữa thì đột nhiên, Tô Minh giơ tay lên rồi làm một động tác ngay trước mặt.
Sau đó…
Và không có sau đó nữa…
Đao quang đó… Đao quang tưởng chừng mạnh đến nỗi có thể hủy diệt mọi thứ, lúc này bỗng nhiên biến mất.