“Có lẽ đã không còn niềm vui bất ngờ nào nữa đúng không? Vậy thì chết đi”, Tô Minh nói khẽ, sức mạnh trong tay đột nhiên tăng lên.
Nhưng đúng lúc này.
Tà khí vô tận đen thui trên bầu trời bỗng nhiên rít gào, giống như một ngọn núi lửa màu đen sắp phun trào.
Sức mạnh hủy diệt vô biên chấn động cả tầng Huyền Vu.
Hương vị thực sự của ngày tận thế là đây!
Sức nóng từ thiêu cháy tập kích tới.
Có thể thấy rõ, hàng ngàn hàng vạn nguồn linh mạch dưới lòng đất của tầng Huyền Vu đang bùng cháy, ‘Vu Diệt đại trận’ đang thiêu đốt.
Tự bạo.
Tầng Huyền Vu đang tự phát nổ.
Minh Đạn cảm nhận được cái chết đang kéo tới, thậm chí bên tai còn vang lên tiếng đốt cổ vỡ lìa cùng thần hồn bị xé nát, nhưng tại giờ phút hấp hối có thể tận mắt chứng kiến cảnh Tô Minh bị chôn cùng không phải rất sảng khoái sao?
Vừa rồi, ông ta thà tự nổ đan điền cũng không muốn tự nổ tầng Huyền Vu, là vì trên tầng Huyền Vu còn có vài vị thái thượng trưởng lão, là hy vọng của tộc Minh, do đó ông ta chỉ mưu đồ tự bạo đan điền muốn kéo thêm một chiếc đệm lưng là Tô Minh… nhưng lại bị anh trấn áp, ý nghĩ đó cũng bị đánh tan.
Thêm vào đó vài vị thái thượng trưởng lão của tộc Minh hiện tại cũng đã chết, không còn hy vọng, tộc Minh cũng không còn tương lai nữa, nếu đã như vậy thì còn phải kiêng dè điều gì nữa đây? Bởi vậy, ông ta thúc giục thần cách Vu Thần, muốn tự bạo toàn bộ tầng Huyền Vu, cũng là điều hoàn toàn hợp lý.
Minh Đạn nhìn chòng chọc Tô Minh đầy giễu cợt, ánh mắt đó dường như đang nói: Tôi chết rồi, cậu cũng phải chết, Tô Minh! Tuyệt vọng không?
Trong kính không gian.
Sắc mặt của Nhiếp Thanh Cầm khó coi vô cùng, bởi hướng phát triển của sự việc đã nằm ngoài dự đoán của bà ta.
Tô Minh vậy mà phải chôn thây cùng tộc Minh.
Khốn kiếp.
Tô Minh chết không hề gì, nhưng tầng Huyền Vu tự bạo, những chí bảo trên người anh, còn có ẩn tình bên trong há không phải cũng sẽ hóa thành hư vô theo sự diệt vong của tầng Huyền Vu hay sao?
Khuôn mặt bà ta hơi vặn vẹo, cảm thấy bản thân tính sai rồi.
“Ngay từ vài năm trước, cũng chính Minh Kiệt, tộc trưởng tộc Minh các người từng sử dụng qua phương pháp phát nổ một tầng võ như thế này hòng đưa tôi vào chỗ chết”, nhưng vào lúc này Tô Minh lại mở lời, chẳng mảy may sợ hãi, cũng không hề lo lắng, anh không thi triển bất kỳ quy luật phòng ngự nào, cũng không vận dụng quy luật không gian, không trốn chạy, mà chỉ tùy ý, thờ ơ mỉm cười trào phúng: “Tôi từng chịu một lần thua thiệt từ vụ nổ của chiến trường Thần Ma, ông cảm thấy tôi còn có thể để mình chịu thiệt lần thứ hai không?”
Có ý gì? Minh Đạn, kẻ đang nằm bên bờ sự sống cái chết vẫn còn giữ được tia suy nghĩ cuối cùng nghe vậy liền rơi vào kinh hãi.
Lại thấy Tô Minh nhẹ nhàng giậm chân: “Yên lặng!”