“Độ tuổi này mà có thực lực như này đúng là hiếm gặp. Không biết người anh em tên gì?”, Minh Thương cười hỏi, dường như cũng có chút hứng thú với Tô Minh, thậm chí trong lúc nói còn đi về phía Tô Minh.
“Tô Minh!”, Tô Minh đáp.
Trong ánh mắt vô cùng hiếu kỳ, khó hiểu, kinh ngạc, Minh Thương đi về trước mặt Tô Minh.
“Tôi là Minh Thương! Rất vui được quen biết anh”, Minh Thương cười rạng rỡ, rất hiền hòa, dường như thật sự ngưỡng mộ Tô Minh và muốn được làm bạn với anh. Điều này khiến biết bao đệ tử Chúng Sinh các ngưỡng mộ và đố kị.
Trong lúc nói, Minh Thương còn giơ tay lên đập nhẹ lên vai Tô Minh thể hiện ý muốn làm bạn.
Nhưng ánh mắt Tô Minh có vẻ ngập ngừng, có chút kỳ quái và bỡn cợt.
Tô Minh nhìn thẳng vào Minh Thương ở trước mặt rồi đột nhiên thu lại nụ cười: “Anh muốn giết tôi ư? Anh để lại dấu ấn thần hồn trên vai tôi để theo dõi tôi? Phiền phức quá đấy! Anh sợ sau khi vào bí cảnh sẽ không tìm được tôi sao? Đúng thật là! Không cần phiền phức thế đâu, chúng ta có thể cùng nhau vào bí cảnh mà. Sau khi vào đó thì anh có thể ra tay rồi, vừa hay…”.
Tô Minh ngập ngừng, trên mặt lại nở nụ cười, nghiêm túc nói: “Vừa hay tôi cũng muốn giết anh!”
Lời nói vừa dứt thì hơn triệu người có mặt ở chiến trường cổ, lúc đầu là yên lặng, sau đó một phen huyên náo.
Còn sắc mặt Minh Thương không ngừng biến đổi. Từ kinh ngạc đến không hiểu, cuối cùng là sầm mặt lại và đầy sát ý.
Minh Thương kinh hãi và khó hiểu là tại sao Tô Minh lại phát hiện ra sự thật ban nãy mình đập vai Tô Minh và để lại dấu ấn thần hồn.
Đây là thuật theo dõi thần hồn vô thượng, vô cùng bí hiểm. Minh Thương đã dùng rất nhiều lần, chưa bao giờ thất bại. Kể cả là những tu giả võ đạo có thực lực mạnh hơn cả hắn ta thì cũng không thể phát hiện ra dấu ấn thần hồn này.
Đối phương là một thằng nhóc 10000 tuổi, còn chưa ở cảnh giới Hồng Minh mà chớp mắt cái đã phát hiện ra. Quá kỳ quái, quá khó tưởng, chẳng trách hắn ta lại kinh hãi và khó hiểu.
Còn sầm mặt lại là vì thấy mất mặt, Tô Minh không do dự mà vạch trần, hơn nữa còn hống hách nói muốn giết mình, đúng là ngông cuồng. Minh Thương không thể nhớ nổi lần trước kẻ cũng có thái độ như này ở trước mặt hắn ta có kết cục như nào rồi? Chưa nói đến việc mà phụ vương căn dặn, chỉ dựa vào thái độ hống hách của Tô Minh đã đủ tư cách để hắn ta cho vào danh sách ‘tử vong’ của hắn ta rồi.
Tất nhiên, trong lòng nghĩ như vậy nhưng lúc này Minh Thương chỉ cười mà không thừa nhận: “Cậu chủ Tô nói đùa rồi, dấu ấn thần hồn gì chứ, tôi nghe không hiểu gì cả”.
“Ha ha…”, Tô Minh cũng cười nhưng đó là cười chế giễu. Lúc này, trên vai anh đột nhiên xuất hiện một dấu ấn thần hồn bị ép ra, nổi cuồn cuộn trên vai, vô cùng kỳ dị và rõ nét. Tất cả mọi người đều có thể nhìn thấy. Tô Minh chỉ tiện tay giơ lên mà có thể bắt được dấu ấn thần hồn đó, dường như đang bắt một con côn trùng. Sau đó, anh nhìn thẳng vào Minh Thương, bóp một cái, dấu ấn thần hồn đó bị bóp chết ngay lập tức.
Sắc mặt Minh Thương trở nên khó coi vô cùng.
Khó coi cực độ.
Thậm chí còn toát ra sát ý không thể che giấu.
Hàng triệu người của Chúng Sinh các ở trên chiến trường cổ càng được phen huyên náo.
Sự thật ở ngay trước mặt, ban nãy Minh Thương còn không thừa nhận và định phản bác, đúng là tự vả vào mặt mình. Đúng là mất mặt quá rồi.