“Tô Minh…”, vừa gặp anh, cô ta đã vô cùng xấu hổ.
Bởi vì hôm nay anh đến là để giả làm bạn trai cô ta.
Hơn nữa Trần Chỉ Tình còn nói chia sẻ Tô Minh với cô ta càng khiến cô ta ngượng ngùng.
“Cô đẹp thật đấy”, Tô Minh khen ngợi.
Tống Cẩm Phồn quả thực là người tuyệt sắc trong những người tuyệt sắc nhất, tạo hóa quả thực quá ưu ái cô ta. Khuôn mặt của cô ta là một trong những khuôn mặt tinh tế nhất mà Tô Minh từng thấy, thân hình cũng vô cùng tốt.
Tô Minh vốn rất có thiện cảm với Tống Cẩm Phồn, hôm nay lại bởi những lời của Trần Chỉ Tình mà anh nhìn Tống Cẩm Phồn cũng khác đi, trong lòng không hiểu sao lại nóng lên.
“Anh Tô Minh, anh lên xe đi”, Tống Cẩm Phồn lí nhí nói.
“Tôi hình như không lớn tuổi hơn cô”, Tô Minh khẽ ho một tiếng, nói.
“Không sao, dù sao tôi cứ gọi anh Tô Minh đấy”, Tống Cẩm Phồn ngọt nào nói, khuôn mặt cũng đỏ lên.
Cô ta lái xe đến Tiên Vị Cư, không khí trên xe rất ấm áp.
Tô Minh nhìn Tống Cẩm Phồn lái xe.
Cô bé này rất thú vị, cũng dễ ngượng ngùng.
Anh không nhịn được mà muốn nhìn nhiều hơn.
Mà anh càng nhìn lại càng khiến cô ta xấu hổ.
“Anh Tô Minh, anh… anh đừng nhìn tôi nữa, nếu không tôi không lái xe được”, đột nhiên Tống Cẩm Phồn nói nhỏ, vừa như nũng nịu lại vừa như cầu xin.
Tô Minh cảm thấy ngọt ngào đến tận xương, hô hấp nóng bỏng, quả đúng là yêu tinh.