Đáng tiếc.
Vẫn không kịp.
Kiếm của Tô Minh quá nhanh…
Nhanh đến khó tin.
“Phập!”
Mũi kiếm cắm vào vai của bà lão.
Mũi kiếm cắm rất sâu, gọt luôn cả bả vai.
Máu tươi tuôn ra ào ạt, một màu đỏ nhức mắt.
Bà lão chỉ còn lại chút hơi tàn nằm vật trên đất.
Bà lão đau đớn đến mức không còn có thể kêu được thành tiếng, chỉ còn lại tiếng nấc nghẹn đầy tuyệt vọng và khủng hoảng đến cực điểm.
“Cho nên, bà chẳng đỡ nổi một chiêu của tôi mà còn muốn làm sư phụ tôi, bà có xứng không?”, trong sự yên lặng đầy chết chóc, Tô Minh cầm kiếm đi đến phía trước người bà lão, từ trên cao nhìn xuống bà ta, nói.
Cơ thể bà lão co giật vì chảy quá nhiều máu, nhìn về phía Tô Minh bằng ánh mắt sợ hãi.
Loại cảm giác sợ hãi phát ra từ trong xương tuỷ.
Phùng Nam Phong và Hà Hồng Lăng mặc dù bị thương nặng nằm trên đất, vừa rồi cũng ôm hy vọng rất lớn nhìn về cuộc chiến giữa Tô Minh và Tứ trưởng lão, bọn họ cho rằng Tứ trưởng lão có thể báo thù cho họ, có thể dễ dàng bóp nát Tô minh, đâu ngờ…
Lúc này, vốn dĩ bọn họ đã bị thương nặng, lại bị cảnh tượng trước mắt doạ cho sợ vỡ mật khiến chút hơi tàn còn sót lại cũng muốn đứt luôn.
“Vốn dĩ, tôi chỉ muốn đưa Chỉ Tình đi đến Huyền Linh Sơn, cũng không phải là không được, chỉ cần Chỉ Tình đồng ý là được, nhưng thứ bà không nên làm nhất là chơi trò ép buộc”, Tô Minh hờ hững nói, Xích Ảnh Kiếm trong tay lại càng phát sáng, màu tươi chảy dọc theo lưỡi kiếm nhỏ tong tỏng xuống đất.
“Cậu…”, bà lão muốn nói gì đó nhưng cơ thể quá yếu đến mức nói không nên lời.