Nghe thấy vậy, Tiết Lâm cảm thấy khó thở. Nếu như nhà họ Tiêu có thể bám được vào Huyết Thần Tông thì chẳng phải sẽ còn lợi hại hơn nhà họ Trần nhiều sao? Vậy thì bà ta còn bám lấy Tô Minh làm gì?
“Cậu Phùng! Tiêu Nguyệt nhà chúng tôi có thiên phú không?”, Tiết Lâm chớp mắt nói. Bà ta biết Trần Chỉ Tình có thiên phú đặc biệt nên được Huyết Thần Tông để ý đến, vậy con gái mình thì sao?
“Không có!”, chưa đợi Phùng Nam Phong lên tiếng thì Tứ trưởng lão ngồi ở ghế sofa phía xa, uống trà nói.
“Không có thiên phú thì không thể bước vào Huyết Thần Tông của các người sao?”, Tiết Lâm vẫn không từ bỏ, nói.
“Cháu có thể đảm bảo với bác gái là, có thể để cô Tiêu Nguyệt vào Huyết Thần Tông, chí ít có thể làm đệ tử ngoại môn. Đến lúc đó cháu sẽ chăm sóc tốt cho cô ấy, sớm muộn gì cô ấy cũng trở thành cường giả”, Phùng Nam Phong vội nói. Chỉ cần Tiêu Nguyệt vào Huyết Thần Tông thì sẽ ngoan ngoãn trở thành đồ của mình rồi?
Hà Hồng Lăng bĩu môi nhưng vẫn không lên tiếng ngăn cản. Cũng chả sao cả! Ở Huyền Linh Sơn, chỉ xinh đẹp mà thực lực không đủ thì cũng vô dụng. Cùng lắm là trở thành vợ lẽ thôi, vợ cả của Phùng Nam Phong chắc chắn phải thuộc về mình.
“Thật sao?”, sắc mặt Tiết Lâm đỏ ửng, hận nỗi không thể quyết định thay con gái.
Trần Chỉ Tình ở cách đó không xa cười mỉa dáng vẻ vô liêm sỉ và nịnh nọt của Tiết Lâm, đúng là ghê tởm.
“Đủ rồi!”, Tiêu Nguyệt đột nhiên lên tiếng quát lớn. Sau đó cô khoát tay mẹ mình ra, nói: “Mẹ! Nếu mẹ còn như vậy thì đừng trách con trở mặt. Mẹ quá…”.
Cô ta rất muốn nói tục.
Mẹ mình đúng là vô liêm sỉ.
Vô liêm sỉ đến nỗi khó nói.
Cô có thể hiểu được tâm tư của một người mẹ lúc nào cũng muốn con gái mình được gả cho người tốt. Nhưng mẹ cô lại coi con gái như món hàng, nhà nào ra giá cao là sẽ bán cho nhà đó sao?
Cô cảm thấy mẹ mình lật mặt còn nhanh hơn lật sách, thay đổi nhanh như chớp, chẳng trách mà Tô Minh coi thường, chế giễu cả nhà họ Tiêu.
“Nguyệt Nhi! Con nói năng kiểu gì vậy?”, Tiết Lâm có chút ngượng ngùng, trừng mắt nhìn con gái rồi vội nói với Phùng Nam Phong: “Cậu Phùng! Nguyệt Nhi nhà tôi được chiều quen rồi nên…”.
“Tiêu Nguyệt còn được, chỉ tiếc là có người mẹ ham hư vinh quá”, Trần Chỉ Tình nhìn thấy vậy thì thầm nghĩ.
Nếu như Tiêu Nguyệt cũng giống với mẹ mình thì Trần Chỉ Tình thật sự nghi ngờ mắt nhìn của Tô Minh. Vì dù sao Tiêu Nguyệt cũng từng là người phụ nữ của anh.
Cũng may, mắt nhìn của người đàn ông của mình không kém thế.
“Mẹ à! Chúng ta đi thôi! Mẹ còn thấy chưa đủ mất mặt sao?”, Tiêu Nguyệt kéo mẹ mình đi và nói.
Nhưng Tiết Lâm không muốn đi, vội nói: “Con vội cái gì? Con muốn đi thì đi đi!”
Tiết Lâm kiên định là sẽ không đi đâu hết. Bởi vì bà ta biết được một thông tin từ phía Phùng Nam Phong là Tô Minh đang từ Đế Thành quay về.
Nếu giờ bà ta đi thì chẳng phải sẽ không được chứng kiến chuyện gì sao?
“Mẹ…”, Tiêu Nguyệt suýt nữa tức đến phát khóc. Tất nhiên cô muốn đi nhưng lại không dám. Bởi vì nếu mình không có ở đây, với tính cách của mẹ mình khéo còn bán mình ngay tại chỗ ý chứ?