Nhưng cuối cùng con trai ông ta khuyên bảo nên vẫn định liều một phen đi theo Tô Cửu Hiển đến gặp Tô Ương.
Vì vậy mới có kết cục bị dọa thành ra như này.
“Ông nghĩ sao? Nếu chủ nhân muốn thì có thể tiêu diệt toàn bộ thế giới Tiểu Thiên, vậy thì nhà họ Tô có là gì? Hắt xì hơi một cái là nó sẽ biến mất ngay. Chỉ có điều, cậu chủ Tô Ương muốn đùa giỡn chút, muốn cho đám Tô Chấn Trầm và Tô Minh cảm thấy sự tuyệt vọng lớn nhất mà thôi”, Tô Cửu Hiển cười lạnh một tiếng, nói: “Tô Mộc Hàng! Không giấu gì ông, những gì ông nhìn thấy hiện giờ chỉ là một phần nhỏ thực lực của chủ nhân mà thôi”.
Vậy mà vẫn chỉ là một phần nhỏ sao?
Tô Mộc Hàng như chìm trong nỗi chấn động.
Đúng lúc này…
“Sư huynh! Đến rồi à, ván cờ này chúng ta sẽ phải phân thắng bại”, Tô Ương đột nhiên giơ tay lên cười, nói.
Đám người Tô Minh đã đến!
“Chuyện này…”, Nam Cung Cẩn và Quan Khuynh Thành đi ở hai bên Tô Minh, lúc này Quan Khuynh Thành còn đỡ, chứ Nam Cung Cẩn đã trợn trừng mắt với vẻ kinh ngạc và sợ hãi.
Cô ta nhìn thấy hai ba mươi người do Tô Ương dẫn đầu đang đứng trong đình ở giữa quảng trường Chiến Uyên.
Đặc biệt là Tô Ương, cảnh giới bán bộ Chân Thánh?
Tô Ương không cố giấu cảnh giới của mình nên tất cả mọi người đều có thể cảm nhận được cảnh giới của hắn ta.
“Ông nội không hề nói dối? Tô Ương thật sự đã ở cảnh giới bán bộ Chân Thánh rồi?”, Nam Cung Cẩn thấy đầu óc trống rỗng, lúc này chỉ lẩm bẩm nói.
Nửa năm trước, Tô Ương mới ở cảnh giới Động Hư.
Mới nửa năm mà đã lên cảnh giới bán bộ Chân Thánh, đúng là nằm mơ cũng không thể ngờ tới.
“Gia chủ! Chuyện này…”, Tô Hao đứng sánh vai với Tô Chấn Trầm cười khổ, nói, vẻ mặt co quắp. Không chỉ Tô Ương ở cảnh giới bán bộ Chân Thánh mà hai mươi kẻ đi cùng đều ở cảnh giới chân hoàng. Sao lại có thể khủng khiếp đến vậy?
Tô Hao đột nhiên cảm thấy, hơn một ngàn người nhà họ Tô đến hôm nay, đặc biệt có cả gia chủ và Tô Minh đến cùng, có thể chết toàn thây đã là kết quả tốt nhất rồi.
“Bố! Mẹ! Đã lâu không gặp”, đúng lúc này, Tô Ương lên tiếng nói. Hắn ta ngẩng đầu lên nhìn về phía đám Tô Chấn Trầm rồi cười, nói.
Tô Chấn Trầm không nói gì, chỉ đứng đó với sắc mặt sầm lại.
Còn Tuỳ Thanh Liên chỉ hừ lạnh một tiếng, nói: “Vợ chồng tao không có đứa con nuôi như mày, uổng công năm đó đã mang mày về”.
Năm đó Tô Ương được Tô Chấn Trầm nhặt về.
Mấy năm nay, vì Tô Minh không ở bên cạnh nên vợ chồng họ đối xử với Tô Ương rất tốt, như đối với con đẻ của mình.
Thậm chí, từ tận sâu đáy lòng họ còn cảm thấy Tô Ương thích hợp làm gia chủ của nhà họ Tô hơn.
Nhưng Tô Ương đã làm những gì?