Sắc mặt Diệp Mộ Cẩn có chút biến đổi.
Mặc dù cô ta không thể như Tô Minh là đoán được chính xác thực lực của người phụ nữ trung niên đột nhiên xuất hiện này nhưng cô ta có thể mơ hồ đoán được bảy tám phần.
Diệp Phù, Diệp Võ, Chu Khánh Di và đám học viên ở viện võ đạo nhà họ Diệp đều biến đổi sắc mặt. Họ có chút lo lắng, thậm chí ánh mắt sáng lên, định giúp Tô Minh.
“Hì hì… Lần này thì biết sợ rồi chứ?”, thấy tất cả mọi người trong viện võ đạo sợ đến nỗi biến sắc nên Công Tôn Thần cười lạnh một tiếng, thầm nói với giọng đắc ý.
Bây giờ mới biết sợ thì đúng là không kịp nữa rồi!
“Cô chủ! Hắn là kẻ thù của cô sao?”, Dương trưởng lão nheo mắt nhìn Tô Minh với vẻ lạnh lùng.
Đừng thấy Hứa Như Ý giống như tiểu ma vương lúc nào cũng quấy rối ở Cửu Hư Tông nhưng tất cả trưởng lão ở Cửu Hư Tông ai cũng cưng chiều cô ta.
Tông chủ chỉ có mỗi cô con gái, huống hồ khả năng võ đạo của Hứa Như Ý cũng đáng kinh ngạc, sau này có khả năng sẽ kế thừa vị trí tông chủ.
Mấy năm nay đúng là chưa từng nghe nói ai dám bắt nạt tiểu công chúa của Cửu Hư Tông.
“Đúng vậy! Hắn là kẻ thù của tôi! Kẻ thù lớn!”, Hứa Như Ý không kìm nổi mà nắm chặt nắm đấm.
“Tôi biết rồi”, Dương trưởng lão gật đầu, ánh mắt càng lạnh lùng hơn.
“Không phải! Dương trưởng lão đừng giết hắn! Nhất định đừng làm hắn bị thương, phải bắt sống hắn! Tôi muốn đưa hắn đến Cửu Hư Tông rồi bắt hắn ở bên cạnh tôi rồi từ từ bắt nạt hắn”, Hứa Như Ý lại nói.
Dương trưởng lão kinh ngạc nhìn về phía Hứa Như Ý. Bà ta cảm thấy yêu cầu này của cô chủ sao lại kỳ quái vậy?
Sắc mặt Hứa Như Ý đỏ ửng lên, nói: “Tôi chỉ cảm thấy giết hắn cũng không rửa hận được”.
Hứa Như Ý thật sự không muốn giết chết Tô Minh. Bản chất của cô bé này là lương thiện, mặc dù thích trêu chọc và bắt nạt người khác nhưng chưa từng muốn lấy mạng ai, kể cả Tô Minh.
Ngoài ra, ngoài hận Tô Minh, cô ta còn có những cảm xúc khác khó tả. Cảm giác tủi nhục nửa năm trước khiến cô ta muốn tát vào mông của Tô Minh, muốn đánh thật mạnh.