“Tô Minh gây họa, buông tay chết đi, sau đó chúng ta cũng phải chịu liên lụy sao?”
“Sớm đã biết Tô Minh đó không đáng tin, năm đó khi còn ở thế giới Tiểu Thiên đã từng nghe nói, tên này làm người hung ác, không lưu đường lui, kết thù khắp nơi, quả nhiên cuối cùng cũng chết yểu”.
“Làm sao Tô Minh dám???? Đến thế giới Đại Thiên còn điên cuồng ngang ngược như vậy? Không hiểu là núi cao còn có núi cao hơn sao?”
“Tô Minh chết cũng chết rồi?! Tại sao còn muốn liên lụy lên người chúng ta, chúng ta vô tội mà!”
....
Sân võ đạo bắt đầu trở nên huyên náo.
Tuyệt vọng.
Phẫn nộ.
Không cam lòng.
Oán độc.
...
Cảm giác phức tạp hỗn độn đều có.
“Những ai muốn sống sót, hãy rời khỏi học viện Linh Võ ngay bây giờ, từ ngày hôm nay sẽ không còn liên quan gì đến học viện nữa”, Lâm Chân Võ hét lên.
Ngay lập tức.
“Đi!”
“Học viện rách nát này nên lẽ ra nên đóng cửa từ lâu rồi!”
“Tôi sớm đã muốn rời khỏi học viện Linh Võ rồi”.
“Đi cũng tốt”.
…
Sân võ đạo vốn có hơn 300 vạn học viên trong nháy mắt bốn phần năm trong số đó đã biến mất.
Còn tốt hơn so với trong tưởng tượng của Lâm Chân Võ một chút.
Ông ta tưởng rằng phải 9/10 các học viên rời đi.
Kết quả là vẫn còn 50.000-60.000 người.
“Các cậu tại sao còn chưa rời đi?”, Lâm Chân Võ hỏi.
“Thề tồn vong với học viện Linh Võ!!!!”, 40.000- 50.000 học viên trước tiên im lặng, sau đó gầm lên.
“Bây giờ trở về thu dọn tất cả hành lý, nửa giờ sau tập hợp lại, chúng ta sẽ tới Chiến Uyên!”, Lâm Chân Võ quát.
Không nghi ngờ gì nữa, những thế lực khủng bố của thế giới Đại Thiên muốn trả thù người thân và bạn bè của Tô Minh, học viện Linh Võ cũng nằm trong số đó, Chiến Uyên cũng vậy, đặc biệt là Chiến Uyên.
Tại Chiến Uyên có những người phụ nữ của Tô Minh, như Tiêu Nguyệt, Quý Thanh Hoà… những cô gái đã từng tỏa sáng tại học viện Linh Võ này trước khi Tô Minh rời tới thế giới Đại Thiên đã được anh đưa tới Chiến Uyên.
Ngoài ra, người thân của Tô Minh cũng ở tại Chiến Uyên, như bố mẹ của anh Tô Chấn Trầm cùng Tùy Thanh Liên.