“Thật đáng tiếc! Mặc dù bia Hách Liên mạnh nhưng cũng chỉ là bảo bối phòng ngự thuần túy. Nếu bia Hách Liên là bảo bối tấn công, có bia Hách Liên ở đây thì thật sự không thể làm gì Hách Liên Giảo được”, Tô Minh thầm nghĩ, nhìn về phía Hách Liên Giảo với vẻ châm biếm.
Còn đám Dương Quy đang liều mạng tấn công về phía mình với 300% công lực thì Tô Minh không thèm để ý tới.
“Hà tất phải vậy?”, Tô Minh lắc đầu, dường như anh di chuyển trong quy luật không gian, thoắt cái đã chắn đường đi của Hách Liên Giảo.
Hách Liên Giảo lúc này dùng liên tiếp ba kiếm đã xé tan ảnh của chuông Thiên Địa Huyền Hoàng. Phải nói rằng thực lực của Hách Liên Giảo vô cùng mạnh, nếu không thì làm sao làm được như vậy.
Tất nhiên, điều này cũng nằm trong dự liệu của Tô Minh.
Xé thì cứ xé thôi, vậy thì đã làm sao?
Chẳng phải cũng bị mình chặn lại rồi sao?
Không chỉ bị chặn lại, lúc này tâm Tô Minh khẽ động, ảnh của chuông Thiên Địa Huyền Hoàng lại một lần nữa được thiết lập.
“Mày…”, Hách Liên Giảo suýt nữa chửi tục, tim đập rất nhanh đầy vẻ phẫn nộ. Tất nhiên là bà ta cảm nhận được mùi vị chết chóc sắp ập đến.
Cũng may, đúng lúc này đòn tấn công của đám Dương Quy đều đổ dồn về phía Tô Minh.
Đây cũng là hậu quả của việc Tô Minh đã phớt lờ đám Dương Quy.
“Mình phải nắm bắt cơ hội ngắn ngủi này”, mắt Hách Liên Giảo sáng lên. Bà ta biết rằng, đám Dương Quy hợp lực mặc dù rất chấn động nhưng không thể giết được Tô Minh. Nhưng chỉ cần ngăn được Tô Minh, kể cả là 1/10 hơi thở cũng được rồi.
Hách Liên Giảo như phát điên tấn công về phía ảnh chuông Thiên Địa Huyền Hoàng.
Bà ta vô cùng sốt sắng, vừa lên đã ra liên tiếp một ngàn lần tấn công.
“Quy vu trần ai!”, nhưng khiến Hách Liên Giảo suy sụp là trong lúc đám Dương Quy tấn công Tô Minh thì Tô Minh lại tấn công ngược lại phía bà ta.
Điên rồi sao?
Nhưng sự thật đúng là như vậy.
Mặt Hách Liên Giảo không còn giọt máu, bà ta tuyệt vọng như người đã chết.
Vì vậy bà ta chỉ có thể từ bỏ việc tấn công ảnh chuông Thiên Địa Huyền Hoàng mà lập tức thiêu đốt tinh huyết, cố đột phá, sau đó bất chấp tất cả huy động chiêu bài của mình rồi chắn ở phía trước, chắn chưởng ấn của ‘quy vu trần ai’.
Đồng thời, Hách Liên Giảo điên cuồng lùi lại phía sau định chạy trốn.
Tốc độ lùi về sau vô cùng nhanh. Lúc lùi về, bà ta cảm giác da đầu như rách tan, trong đôi mắt đẹp phản chiếu hình ảnh của Tô Minh.
Có thể nhìn thấy sau khi đám Dương Quy bất chấp tất cả tấn công Tô Minh thì Tô Minh chỉ bị xước da một chút thôi.