“Ha ha… hà hiếp? Quá đáng?”, Phượng Như Huyên cười ha ha, cực kỳ khinh thường.
Tiếp đó, bà ta đột nhiên thu lại nụ cười, biểu cảm trên mặt trở nên đanh thép băng lạnh, vung tay lên, chỉ vào Tô Minh, giọng nói mang đầy ý giết chóc: “Loài giun dế ngu si, đê hèn, yếu đuối khiến người ta buồn nôn cũng dám nhúng chàm huyết mạch Thái Hư Yêu Hoàng! Ai cho anh ta cái gan này? Anh ta là cái thá gì? Hà hiếp anh ta? Thực lực của bổn toạ đủ mạnh! Cho nên, bổn toạ cứ hà hiếp đấy! Cho dù có giết chết anh ta! Thì đã làm sao?!!!”
Đã làm sao?
Đã làm sao?
Đã làm sao?
Bốn chữ này như thể tiếng sấm mùa hè, ầm ầm vang dội trong không gian, lan toả ra khắp cả đất trời.
Bá đạo, nhưng lại khiến người ta tuyệt vọng.
Sỉ nhục Tô Minh một cách trắng trợn.
“Mẹ kiếp!!!”, con ngươi Tô Minh đỏ sẫm sắp biến thành màu đen…
Chạm ngưỡng ranh giới nhập ma.
Anh đã chuẩn bị để thiêu đốt huyết mạch, tinh huyết, sinh mệnh của mình rồi.
Khí tức cả người đã trở nên vô cùng nóng nảy.
Đúng vào lúc này.
“Đừng kích động”, Thiên nữ Tạo Hoá cất lời.
Đồng thời một luồng khí thanh mát tích tắc lan ra khắp cơ thể Tô Minh.
Trong một thời gian ngắn khiến anh bình tĩnh lại.
Cùng lúc đó.
Một chiếc bóng màu trắng đột ngột xuất hiện bên cạnh người Tô Minh.
Tuyệt đẹp.
Không có ngôn từ nào có thể hình dung được vẻ tuyệt đẹp này.
Hơn nữa, có một loại khí chất lạnh lùng của đất trời.
Người phụ nữ này chính là Thiên nữ Tạo Hoá.
Thiên nữ Tạo Hoá vừa xuất hiện, mọi thứ liền chìm vào yên lặng.
Đừng nói là Thủ Hộ Sơn, đến cả Hư không bên ngoài Thủ Hộ Sơn, cũng… cũng… cũng yên tĩnh lại.
Dòng khí lưu lộn xộn dịch chuyển điên cuồng cả triệu năm trở lại đây chưa từng ngừng, đến lúc này cũng đã yên tĩnh trở lại.
“Bà nói rất đúng, thực lực đủ mạnh thì dù có hà hiếp anh ấy, giết anh ấy, có làm sao?”, Thiên nữ Tạo Hoá hờ hững cất lời, liếc mắt nhìn Phượng Như Huyên một cái: “Cho nên, bổn Thiên nữ bây giờ muốn hà hiếp bà, giết bà, bà lại làm gì được?”
Mặt Phượng Như Huyên tái mét!!!
Không ai có thể hiểu được loại cảm giác mất hết khả năng suy nghĩ do quá mức bàng hoàng, khủng hoảng và đờ đẫn.
Bà ta lúc này đừng nói là không thể cử động được cơ thể.
Đến cả Thần hồn cũng đã bị giữ cố định, như thể bị khoá chặt lại.
Sự khủng hoảng khó mà hình dung được.