Cảnh giới bán bộ Bất Tử, ở thế giới Tiểu Thiên cũng là vô địch rồi ấy chứ?
Lâm Chân Võ hô hấp cẩn thận dè dặt, đáy lòng đã vô cùng căng thẳng…
“Sao lại như vậy?”, sắc mặt Ngư Dung Băng trắng nhợt, thì thào tự nói.
Vừa nãy, cô ta chỉ có dự cảm mình và mấy người Cổ Kim sẽ xui xẻo bị chọn trúng, cho nên đã truyền tin trước cho Tô Minh rồi, sau đó hành động bước ra thọc lén một đao của Tống Kình Thương càng khiến Ngư Dung Băng cảm thấy may mắn vì mình đã liên lạc với Tô Minh.
Nhưng lúc này, sau khi cảm nhận được cảnh giới và thực lực của cô gái thế giới Đại Thiên này, Ngư Dung Băng tức khắc hối hận rồi, hối hận lo lắng đến mức không thở nổi.
Thực lực đối phương như vậy, cho…Cho… Cho dù là Tô Minh vội vã quay về thì có tác dụng gì? Ngược lại, một khi Tô Minh quay về, đánh nhau với cô gái này thì người nguy hiểm chính là Tô Minh!
“Với tính cách của Tô Minh, cho dù biết rõ chắc chắn sẽ chết thì vẫn sẽ…”, Ngư Dung Băng không dám nghĩ, cơ thể mềm mại đã bắt đầu run rẩy.
Nhưng bây giờ hối hận cũng vô dụng, bởi vì trước đó cô ta đã xé bùa hộ mệnh để liên lạc với Tô Minh rồi, anh ấy chắc chắn đã nhận được tin tức… Làm sao đây? Phải làm sao đây?
“Cô đây tên là Liên Ngọc Chi!”. Ngay sau đó, cô gái lên tiếng, một cái tên khá hay: “Cô đây đến từ Quan La Thiên - thế giới Đại Thiên, miễn cưỡng cũng được xem là một quận chúa trong hoàng thất Quan La Thiên!”
Quả thực là miễn cưỡng, bởi vì huyết mạch hoàng thất Quan La Thiên chính gốc đều mang họ Quan, một họ vô cùng hiếm có.
Bà nội của Liên Ngọc Chi chính là họ Quan.
Vì vậy miễn cưỡng cũng xem như hoàng thất, miễn cưỡng cũng xem như quận chúa.
Mà gia tộc bên nhà nội của Liên Ngọc Chi cũng là đại tộc ở Quan La Thiên, từ nhỏ Liên Ngọc Chi đã tu võ ở học viện võ đạo mạnh nhất, lớn nhất của Quan La Thiên - học viện võ đạo hoàng gia Quan Hoàng Thiên.
Nhiều năm về trước, trong một cơ hội ngẫu nhiên, Liên Ngọc Chi đã gặp được Linh Võ kiếm tiên, còn được đối phương chỉ điểm.
“Ai là Ngư Dung Băng, Lâm Thanh Loan, Cổ Kim, Hứa Như Ý?”, Liên Ngọc Chi cười hỏi, đôi mắt đẹp khẽ liếc nhìn đám người học việc Linh Võ phía trước kia.
Yên tĩnh!
Trước tiên chính là yên tĩnh.
Yên tĩnh như vậy khiến sắc mặt những người theo hầu, tôi tớ bên cạnh Liên Ngọc Chi lập tức trở nên lạnh lẽo, cái đám thấp hèn này điếc cả rồi sao? Còn phải để cô chủ hỏi lần thứ hai nữa sao?
Hoặc là nói, trong đám thấp hèn này không có nữ sinh nào là Ngư Dung Băng, Lâm Thanh Loan, Cổ Kim, Hứa Như Ý cả? Vậy là Tống Kình Thương to gan dám trêu đùa cô chủ nhà họ? Lập tức, ánh mắt bọn họ trực tiếp nhìn sang Tống Kình Thương.
Tống Kình Thương chỉ cảm thấy mình như bị núi lớn đè ép không thở nổi, sắt mặt trắng bệch, nhưng đáy lòng thì vô cùng phấn khích và chờ mong.