Ngô Lục Dương đột nhiên nói: “Tiêu Nhược Dư! Cô khiến mọi người thất vọng quá! Tôi vốn tin tưởng ủng hộ cô, coi trọng sự kiên định của cô với võ đạo. Vậy mà cô bất chấp thủ đoạn làm những việc hạ lưu, tôi hối hận vì đã ủng hộ cô rồi. Cô… Không thể bằng Hà Thanh Y được”.
Cái gì mà bất chấp thủ đoạn? Làm những việc hạ lưu? Theo như Ngô Lục Dương thấy, đây không là gì, tiếc là Tiêu Nhược Dư ngu xuẩn không đánh lén thành công.
Nếu như ám sát thành công thì đã có kết quả khác rồi. Dù sao thì trước nay tông chủ Đồ Kỳ chỉ xem kết quả chứ không nhìn vào nhân phẩm.
Ngô Lục Dương gào thét xong thì biến hình một cái, thoắt cái đi đến bên cạnh Lục Linh, cung kính chắp tay nói: “Thưa cô Lục Linh!”
Đúng là vô liêm sỉ!
Lật mặt như lật bánh tráng!
Khi Ngô Lục Dương mở đầu như vậy nên đám lãnh đạo và đệ tử ban đầu vốn đi theo Tiêu Nhược Dư thì giờ đây gần như không do dự mà cũng đi theo ông ta đến bên cạnh Lục Linh. Tất cả đều với thái độ cung kính xin lỗi và quan tâm hỏi han đến vết thương của Hà Thanh Y…
Hòa nhã thật đó…
Tiêu Nhược Dư ngay lập tức trở thành người cô độc không ai bên cạnh.
“Tiện nhân! Loại người chỉ biết đánh lén như cô thì sẽ phải nhận kết quả này thôi. Cô mà cũng xứng so sánh với thánh nữ nhà chúng tôi sao?”, Lục Linh nói những lời chế giễu.
Đúng lúc này…
Một chiếc xe kéo từ trên không trung chầm chậm lái xuống, trên đó có mấy tỳ nữ điều khiển chiếc xe.
Trên xe còn có một cô gái mặc váy dài màu xanh, khuôn mặt với đường nét hài hòa, sắc mặt trắng bệch, khí tức yếu ớt, trên vai còn có vết thương.
“Thánh nữ! Sao Người lại đến đây ạ? Người bị thương nặng thì nên nghỉ ngơi chứ ạ!”, Lục Linh vội ân cần hỏi han.
“Đúng vậy! Thánh nữ bị thương thì nên nghỉ ngơi cho tốt chứ ạ!”
“Thánh nữ điện hạ! Vết thương của Người thế nào rồi ạ?”
“Thánh nữ điện hạ! Chúc mừng Người đã bước vào cảnh giới Tiên Tổ!”
…
Cùng với sự xuất hiện của Hà Thanh Y, rất nhiều người có mặt ở đây đều tỏ thái độ cung kính, quan tâm và hòa nhã.
Người thể hiện nhiệt tình hỏi han nhất chính là Ngô Lục Dương. Ông ta thậm chí còn dẫn theo đám lãnh đạo và đệ tử trước đó từng đi theo Tiêu Nhược Dư đi đến trước xe kéo của Hà Thanh Y và theo dáng vẻ thỉnh tội.
Tiêu Nhược Dư nhìn thấy vậy thì không khỏi lắc đầu.
Quả nhiên tình thế của người thắng cuộc là như vậy.
“Thanh Y! Vết thương thế nào rồi?”, Đồ Kỳ ở trên không trung đột nhiên lên tiếng.
Đây chẳng khác nào đã thừa nhận vị trí thánh nữ của Hà Thanh Y.