"Thằng con hoang, mày nghĩ rằng bổn tọa không làm gì được mày ư?", trên mặt Tiêu Bạch Y lộ ra vẻ dữ tợn.
Hắn ta quả thực đã sắp bị ép đến đường cùng, không phải là vì yếu hơn Tô Minh, mà thực tế, dù là kiếm pháp đỉnh cấp kia của Tô Minh cũng không bằng hắn ta. Nhưng thế mà hắn ta lại không lập tức giết được Tô Minh. Đã thế, sau khi vết thương Tô Minh lành lại, kết hợp với cách chiến đấu điên rồ kia, có thể dần mài chết hắn ta!
Tiêu Bạch Y vừa tức vừa ức muốn chết, song lại không làm được gì.
Cứ thế tiếp, cùng lắm là mấy chục giây sau, hắn ta sẽ kiệt sức, cuối cùng vì không còn đủ Tiên Nguyên mà trở thành con cá trên thớt.
"Tôi thật sự cảm thấy anh chẳng làm gì được mình hết", Tô Minh chẳng chút sợ hãi trước sự đe dọa của Tiêu Bạch Y, anh có đòn sát thủ thì thả ra đây, tôi sợ anh chắc!
Trường hợp với mấy lời đe dọa gì mà tôi đây chưa trải qua?
Không giết chết anh thì đừng hòng tôi dừng tay.
Ma La Kiếm trong tay không khỏi biến thành vòng tay.
Đỉnh Thần Ma vẫn luôn ở trong tay Tô Minh, khi thực lực và cảnh giới của anh ngày càng tăng, giờ anh đã có thể sử dụng nó một cách thành thạo.
Mà đỉnh Thần Ma mạnh cỡ nào?
Anh không biết, nhưng theo Ma La Kiếm nói thì dù đỉnh Thần Ma không bằng nó, cũng chẳng kém bao nhiêu.
Thế nên, chắc chắn là đỉnh Thần Ma sẽ không yếu hơn cờ Trường Sinh. Đây là đánh giá của Tô Minh. Còn về việc tại sao hồi đó đỉnh Thần Ma lại bị giấu kín được trong chiến trường Thần Ma, vì dù sao trị số nguy hiểm của nơi đó cũng không cao. Chắc hẳn bên trong có bí mật gì đó, nhưng trước mắt thì Tô Minh cũng không biết.
Thoáng chốc, đỉnh Thần Ma đã bao phủ cờ Trường Sinh.
Cờ Trường Sinh chợt tự bạo, nổ tung.
Nhưng, điều khiến người ta bất ngờ là đỉnh Thần Ma lại chỉ khẽ run! Chứ không bể!
Đừng nói bể, ngay cả nứt cũng không có vết nứt nào nữa là.
Kia chính là bán bộ tổ khí đó!
Vậy mà lại... lại... lại chịu nổi?
Tiêu Bạch Y ngây người ra.
Đám người Bạch Kiếm cũng vậy.
Đám người Mộng Li Khinh Đàn ở bên dưới cũng thế.
Nhưng dù sao thì Tiêu Bạch Y cũng là người có kinh nghiệm, dù sao cũng là Tam minh chủ. Trong lúc cờ Trường Sinh tự hủy diệt cũng không có tác dụng thì cũng chỉ mất chút thời gian là phản ứng lại. Lúc này cũng không kịp thương xót cờ Trường Sinh, thậm chí không kịp mang tiên phách đi.
Trong đầu lúc này chỉ có một ý nghĩ là sống sót và trốn chạy.
Đúng thế!
Hiện giờ hắn ta chỉ muốn chạy trốn.
Mặc dù cửa hư không bị Tô Minh chém đứt nhưng hắn ta vẫn chắc là mình chạy trốn được.
Hắn ta có thuật chạy trốn liên quan đến thần hồn. Cũng coi như thiên phú thần thông.
Tiêu Bạch Y cũng là người liều, nếu đã chọn cách chạy trốn thì cũng không quan tâm đến thể xác và tiên phách bị tổn thất đến mức nào, dù sao chỉ muốn chạy trốn.