“Bà già này rửa sạch cổ đợi chết đi! Tôi đến đây!”, một giây sau, Tô Minh thoắt cái đã quay về tàu con thoi tác chiến của Thái Nhất thần quốc rồi khẽ ngẩng đầu lên nhìn Nhiếp Thanh Cầm ở trong không gian kính ở cuối chân trời.
“Ka ka! Bổn hậu đợi cậu!”, Nhiếp Thanh Cầm cười khanh khách, nói với giọng khinh bỉ.
“Cô Tiểu Mạt rốt cuộc có thân phận như thế nào? Có thể nói chút không?”, khóe miệng Tô Minh nhếch lên nụ cười bỡn cợt, hỏi Nhiếp Thanh Cầm.
Nhiếp Thanh Cầm nheo mắt lại mà không nói gì. Tận sâu trong tim là vẻ kinh hãi. Tiểu Mạt bị lộ rồi sao?
“Muốn chém hay giết thì tùy ý! Tôi chỉ là tỳ nữ bên cạnh hoàng hậu mà thôi. Mạng của tôi là hoàng hậu cứu sống, làm việc cho hoàng hậu, có chết cũng không từ”, giọng nói của Tiểu Mạt lạnh lùng, nhìn Tô Minh với vẻ oán hận cực độ.
“Tỳ nữ? Ha ha! Một tỳ nữ mà có khí tức huyết mạch tương đồng với một hoàng hậu của Thái Nhất thần quốc sao?”, Tô Minh hỏi ngược lại.
Lời nói vừa dứt thì sắc mặt của Nhiếp Thanh Cầm biến đổi.
Sắc mặt của Tiểu Mạt thì càng khó coi. Còn toàn thân Phong Vũ Vân run rẩy, sau đó là sự phẫn nộ.
“Tiểu Mạt là con gái của Nhiếp Thanh Cầm ư?”, đôi mắt Phong Vũ Vân đỏ ửng, cô ta không cảm nhận được khí tức tương đồng trên người Tiểu Mạt. Nói cách khác, trên người của Tiểu Mạt không có huyết mạch của phụ hoàng, mà Tiểu Mạt là con gái của Nhiếp Thanh Cầm, có nghĩa là Tiểu Mạt là con của Nhiếp Thanh Cầm và một người khác?
Vậy thì Phong Vũ Vân có thể không tức giận không?
Cô ta thấy bất bình cho phụ hoàng của mình.
“Không! Không! Vũ Vân! Cô đừng kích động. Khí tức tương đồng cũng không nhất định là con gái đâu, khí tức hoàn toàn tương đồng thì khả năng lớn là…”, Tô Minh cười lạnh một tiếng, hỏi: “Cô Tiểu Mạt! Cô là…”.
Tô Minh vừa nói đến đây thì Tiểu Mạt đột nhiên biến thành đống vỡ vụn, hóa thành hư vô.
Tô Minh có thể nhìn rõ, một giây trước khi hóa thành hư vô thì ánh mắt Tiểu Mạt đầy vẻ chế giễu và bỡn cợt, khiến người khác thấy khó hiểu.
Tô Minh không bất ngờ. Bởi vì lúc đoán ra thân phận của Tiểu Mạt thì anh biết, anh không thể nào giết cô ta. Bởi vì cô gái này chỉ là hư ảnh mà thôi.
Nói một cách đơn giản, giống như một sợi lông của Tôn Ngộ Không thôi.
Còn thân phận thật sự của Tiểu Mạt… Là con gái của Nhiếp Thanh Cầm? Là chị em của Nhiếp Thanh Cầm? Thậm chí là một ảo ảnh mà Nhiếp Thanh Cầm tạo nên sau khi vào lục đạo luân hồi?
Bất luận Tiểu Mạt là ai thì Tô Minh cũng có cảm giác, không bao lâu nữa vẫn sẽ gặp lại cô ta và đó là Tiểu Mạt thật sự!
“Ka ka! Tô Minh! Thái Nhất thần quốc hoan nghênh cậu, mau đến nhé! Vẫn còn năm ngày nữa”, trong không gian kính, Nhiếp Thanh Cầm cười khanh hách, sau đó biến mất.
“Tô Minh! Tôi…”, trong cung điện của Thái Nhất thần quốc, Phong Vũ Vân run rẩy, có chút sợ hãi.
Cô ta cũng không phải kẻ ngốc, cô ta cảm nhận được, tất cả đều là âm mưu cực lớn.
Dường như, bà mẹ kế này của mình còn thâm hơn mình tưởng tượng nhiều.
Rốt cuộc là vì cái gì?
Rốt cuộc có âm mưu gì?