Nồng nặc vô cùng.
Nồng đến mức vừa hít sâu một hơi, Tô Minh đã cảm nhận được kiếm tâm của mình đã rung động.
Càng thần kỳ hơn là, hàng ngàn hàng vạn căn phòng được tạo thành từ kiếm trúc trong truyền thuyết, chắc chắn là một danh tác.
“Nhóc Tô, không gian kỳ dị này chính là đại bản doanh thế hệ thứ ba trong quá trình đổi mới của Hạp Tự ta khoảng chừng ba tỷ năm trước”. Cố Hoàng Sí thâm trầm nói, lúc đó, bản thân Cố Hoàng Sí cũng chưa được sinh ra: “Chúng ta gọi là thế hệ thứ ba của học viện Kỷ Nguyên Hạp Tự, viện trưởng thế hệ thứ ba của học viện Hạ Tự Kỷ Nguyên này chính là một kiếm tu vô thượng. Lúc đó, tiền bối viện trưởng này đã dùng một thanh kiếm trúc đánh xuyên qua tâm văn minh của nền văn minh cấp bốn đỉnh cấp. Bởi vì viện trưởng là kiếm tu vô thượng, cho nên toàn bộ Hạp Tự thế hệ thứ ba, từ tạp dịch đến phó viện trường, gần như đều theo con đường kiếm tu. Đó là thời đại mà ở Hạp Tự, ai ai cũng kiếm đạo đầy mình. Mặc dù sau đó bởi vì một tai họa, mà phần lớn các học sinh của Hạp Tự thế hệ thứ ba đều bị chôn sống, nhưng đại bản doanh nay đã giữ lại. Khí tức kiếm đạo ở đây vô cùng tràn trề, gần như mỗi một phòng đều ẩn chưa khí tức kiếm đạo kinh khủng. Con có thế hấp thụ. Có thể hấp thụ bao nhiêu thì cứ hấp thụ bấy nhiêu. Đương nhiên, phải nằm trong phạm vi chịu đựng của con”.
Tô Minh gật đầu.
Kích động!
Thật sự rất kích động…
Quả thực kinh khủng.
Không chỉ bản thân Tô Minh kích động, mà kiếm tâm cũng đang dao động, cảm giác đó giống như thú hoang đói khát không biết bao nhiêu ngày lại nhìn thấy miếng thịt thơm ngon.
“Cái kia, sư tôn, thật sự là hấp thụ bao nhiêu cũng được?”, Tô Minh hỏi.
“Không sai, hấp thụ bao nhiêu cũng được, nhưng khí tức kiếm đạo ở nơi này quá nồng, quá nhiều, suốt cả một thế hệ Hạp Tự ước chừng một tỷ năm, toàn bộ các kiếm tu đã ghi chép lại, nghĩ cũng biết được, cả tỷ năm nay, sư tôn cũng đã từng đưa đến những kiếm tu kinh diễm đến hấp thụ khí tức kiếm đạo nơi này, đáng tiếc, bọn họ có thể hấp thụ ở đây, nhiều nhất là một phần vạn cũng không tệ rồi”. Cố Hoành Sí trầm ngâm giải thích. Đối với Hạp Tự mà nói, nơi đây đã là một nơi bỏ hoang, bị vứt bỏ rồi, đương nhiên là muốn dùng bao nhiêu thì dùng bấy nhiêu, đáng tiếc lại giống như một người ăn cơm, cho người đó một núi món ăn quý lạ mỹ vị nhưng bụng anh ta nào lớn được như vậy! Không ăn được quá nhiều!
“Sư tôn, có lời này của người, con cũng yên tâm rồi”, Tô Minh đã không nhịn được nữa.
Tiếp theo, Cố Hoàng Sí khẽ chuyển mình, đã lập tức biến mất.
Nói là biến mất nhưng thực tế, là đến tầng ngoài của không gian kỳ lạ này, đứng ở trong nơi giao nhau của không gian hư thực của tầng ngoài, chuẩn bị nhìn xem rốt cuộc Tô Minh có thể hấp thụ được bao nhiêu?
Cùng lúc đó, ba vị lão quái vật cũng xuất hiện bên cạnh Cố Hoàng Sí.
Ba lão quái vật này, từng người một so nhau ai ai đầu tóc cũng bạc trắng, lưng còng, nếp nhăn trên mặt nhiều đến mức che cả mắt, cả mũi, cả người có phong thái như bị thời gian mài giũa, ba vị lão quái vật cũng đã hơn hai tỷ năm tuổi rồi.
Ba vị lão quái vật này cũng là gốc rễ của học viện Kỷ Nguyên, chính là cấp bậc phó viện trưởng, trưởng lão nội viện của học viện Kỷ Nguyên không biết qua bao nhiêu đời.
Bình thường, cho dù là Cố Hoàng Sí cũng rất khó gặp được bọn họ.
“Cố Hoàng Sí bái kiến lão tổ Hoành Nhất, lão tổ Khôn Thất, lão tổ Bành Cửu”. Cố Hoành Sí cũng không bất ngờ, kính cẩn thi lễ.
Bởi vì tuổi tác quá lớn, đã vượt qua hoá thạch, số tuổi của ba vị lão tổ này, e rằng cả ba người họ cũng đã quên rồi, chỉ còn lại xưng hô đơn giản, ví dụ như lão tổ Hoành Nhất chính là lão tổ đứng đầu trong dòng họ Hoành của Hạp Tự năm đó.