Sau đó, mấy người nói lời chia tay, Tống Cẩm Phồn dẫn Ngô Viên Viên đi về trường đại học Nguyên Hải.
Còn Tô Minh và Trần Chỉ Tình lái xe về thành phố Dương Giang.
Trên đường đi, rõ ràng là tâm trạng của Trần Chỉ Tình không được tốt lắm.
“Sao thế?”
“Chồng à! Có phải là anh phải rời thành phố Dương Giang không?”
“Ừm! Anh phải đến Đế Thành”, Tô Minh gật đầu, nói tiếp: “Em có đi cùng không?”
Trần Chỉ Tình sáng mắt lên, có chút suy nghĩ nhưng sau đó lại lắc đầu, nói: “Dù gì em vẫn là sinh viên năm 3, mặc dù em hay nghỉ học nhưng cũng không được làm gì quá. Hơn nữa em biết, anh đến Đế Thành chắc chắn là muốn tìm nhà họ Lam báo thù nên em không thể đi làm vướng chân anh được”.
“Ngày mai anh đi, tối nay phải xem cách ‘thể hiện’ của em rồi”, Tô Minh chớp chớp mắt, nói.
“Anh cút đi!”, mặt Trần Chỉ Tình đỏ lên, mắng một câu.
Ngày hôm sau, Trần Chỉ Tình tiễn Tô Minh ra sân bay.
“Chồng à! Em có một yêu cầu khi anh đến Đế Thành, đó là phải an toàn trở về”, Trần Chỉ Tình nghiêm giọng nói.
“Em yên tâm!”
“Còn nữa, bớt trêu ghẹo tán tỉnh đi!”, Trần Chỉ Tình trừng mắt nhìn Tô Minh, nói.
“Bớt tán tỉnh? Chứ không phải là không được tán tỉnh?”, Tô Minh nhìn Trần Chỉ Tình với ánh mắt kỳ lạ. Cô gái này dường như dễ với mình quá chăng.
Cũng không thể trách được, trong lòng Trần Chỉ Tình luôn thấy tự ti, không nói đến chuyện khác, chỉ riêng Lam Tuyết năm đó liệu Tô Minh có từ bỏ được không? Chắc chắn là không rồi.
Mặc dù ở bên Tô Minh chưa lâu nhưng Trần Chỉ Tình vẫn hiểu rõ tính cách trọng tình trọng nghĩa và chủ nghĩa đàn ông của Tô Minh.
Không chỉ có Trần Chỉ Tình, mà ngay Diệp Mộ Cẩn, tiểu công chúa của nhà họ Diệp ở Đế Thành cũng có ý với Tô Minh.
Với nhan sắc khuynh thành của Diệp Mộ Cẩn thì chắc chắn không người đàn ông nào có thể cự tuyệt được.
Dù sao thì Trần Chỉ Tình cũng đã có những chuẩn bị tâm lý cho mình rồi.
Tất nhiên, chuẩn bị thì chuẩn bị nhưng cũng vẫn phải cảnh cáo.
“Anh về sớm đấy nhé! Lúc về nhớ mua quà cho em”, Trần Chỉ Tình nói thêm.
“Anh biết rồi!”, Tô Minh hôn lên môi Trần Chỉ Tình một cái rồi xoay người rời đi.
“Mình cũng phải luyện võ mới được, nếu không thì sau này khéo còn không nhìn thấy bóng dáng của anh ấy nữa?”, nhìn bóng lưng Tô Minh rời đi, Trần Chỉ Tình tự nhủ. Đàn ông mà tài giỏi quá thì người phụ nữ cũng thấy áp lực.
Rất nhanh…
Tô Minh đi check in.
Đó là khoang máy bay hạng phổ thông, bởi vì dù sao Dương Giang cũng chỉ là một thành phố nhỏ, ba bốn tuyến bay, các chuyến bay đến Đế Thành mỗi ngày cũng không nhiều, cộng thêm đây là mùa du lịch cao điểm ở Dương Giang, trừ khi đặt vé trước nửa tháng mới có thể đặt khoang hạng nhất, Tô Minh tối hôm qua mới đặt vé.
Còn để nhà họ Trần hoặc Trần Chỉ Tình giúp đỡ thì không cần thiết, chỉ là chuyến bay hai tiếng mà thôi, không cần phải quan trọng hóa? Đối với Tô Minh mà nói, khoang phổ thông hay khoang thương gia không có gì khác nhau cả, miễn là có thể tới nơi là được.
Tô Minh không mang theo hành lý, lên máy bay tìm được một chỗ ngồi sát bên cửa sổ.
"Khoang phổ thông lúc nào cũng đông nghịt, sớm biết đã không đến núi Phượng Hoàng chơi, vui thì chưa thấy chỉ thấy mệt mỏi đủ đường", Tô Minh vừa mới ngồi xuống, liền nghe thấy một loạt âm thanh ồn ào cùng bực dọc ở hàng ghế phía sau.
Âm thanh hơi lớn, như thể cố tình để cho người khác nghe, sợ người ta không biết bình thường hắn chỉ ngồi khoang hạng nhất vậy.
Có vẻ khoe khoang.
"Cậu Chu, cậu chịu đựng một chút, rất nhanh sẽ đến Đế Thành thôi", sau khi giọng nói của người thanh niên đó vừa dứt, lại có một giọng nữ mềm mại mang theo vẻ an ủi cất lên.
"Khà khà, cũng không sao, có thư ký Lưu đi cùng, chuyến đi này cũng không phải vô ích", người thanh niên được gọi là cậu Chu cười khà khà, giọng nói bỗng chốc trở nên ngả ngớn.
Người con gái được gọi là thư ký Lưu, ngượng ngùng nũng nịu: "Cậu Chu thật là xấu xa".
Hai người bắt đầu liếc mắt đưa tình với nhau.
Tô Minh vô thức liếc nhìn đã thấy hai người bọn họ ngồi ở phía sau.
Một người đàn ông trạc tuổi mình, trắng trẻo, trên người toàn đồ hiệu, thái độ kiêu căng trịch thượng, nhưng khuôn mặt có chút tái nhợt.
Còn người phụ nữ ngồi bên cạnh người đàn ông trông có vẻ lẳng lơ, mặc một bộ đồ công sở có phần hở hang, cũng có chút gọi là xinh đẹp, cộng thêm khuôn mặt trang điểm kĩ càng thì không có gì để nói, nhưng để mà so với Trần Chỉ Tình, Lam Tuyết, Tống Cẩm Phồn thì vẫn còn thua xa.
Sau đó, máy bay vẫn chưa cất cánh, rất nhiều hành khách còn đang lục tục tiến đến, Tô Minh khẽ khép mắt lại, nhắm mắt nghỉ ngơi.