Ngụy Vô Minh nheo mắt lại, tuyên bố trước mặt mọi người: “Trần Bát Hoang, từ hòm nay trở đi, cậu chính là đệ tử chính thức của Vô Song môn, có thể tự do ra vào nội viện, ngoại viện, không cần báo cáo!”
“Đồng thời, tôi thưởng đỉnh Lạc Vân cho cậu, từ nay về sau, cậu sẽ tu hành ớ đỉnh Lạc Vân!”
Cái gì?!
Ngụy Vô Minh vừa nói ra điều này, chúng đệ tử bên dưới không ai không kinh hãi!
Đính Lạc Vân, đó là nơi Ngụy Vô Minh hiện tại đang ở!
Cả Vô Song môn, cho đến nay chỉ có hai người có đỉnh núi riêng biệt, một là đỉnh Vân Hà của Âu Dã Tư Linh! Thứ hai chính là đỉnh Lạc Vân!
Vì Trần Bát Hoang, Ngụy vỏ Minh thực sự…nhường lại đỉnh Lạc Vân?
Hàng ngàn đệ tử nhìn Trần Đức với những suy nghĩ khác nhau, đầy kinh ngạc và hâm mộ.
‘Môn chủ, không được đâu!1
Ngụy Vô Minh vừa dứt lời, nhị trưởng lão Đinh Nghi là người đầu tiên đứng ra phản đối: “Đỉnh Lạc Vân là chỗ của ông, sao ông có thế đế cho cậu ta, đây là trái quy định!”
“Môn chủ, những gì nhị trướng lão nói không sai”, đại trưởng lão Tô Tây Pha nói: “Huống hồ…”
“Tôi đã quyết định”.
Ngụy Vô Minh nói chắc nịch, lão biết Tỏ Tây Pha định nói việc của Lâu Tử Phong, nên đã trực tiếp ngắt lời, lời nói không còn nghi ngờ gì nữa, sau đó, hòa nhã nói với Trần Đức: “Bát Hoang, từ bảy giờ, cậu hãy tu hành chăm chí, lát nữa Công Tôn Hằng sẽ đưa cậu đến đỉnh Lạc Vân”.
“Cảm ơn môn chủ!”
Trần Đức rất cảm kích, khẽ khom người, hành lễ với Ngụy Vô Minh, ông lão này xứng đáng đế anh hành lễ.
“ừm, cậu tạm đi đi”.
Ngụy Vô Minh hàl lòng phất phất tay, tỏ ý Trần Đức có thể rời đi.
“Tạm biệt”.
Trần Đức cười với Ngụy vỏ Minh, sau đó quay người, lần nữa giẫm lên thang Thần Thánh, bước xuống.
Mà Công Tôn Hằng người dẫn đường cho anh lại không dám đi lên thang Thần Thánh, chỉ có thể đi xuống từ phía bên kia.
Nhìn chằm chằm vào bóng lưng của Trần Đức, Ngụy vỏ Minh hài lòng gật đầu.
Hôm nay, Trần Bát Hoang đã để lại ấn tượng cực kỳ sâu đậm trong lòng lão, với người yẻu người tài như con của lão, làm sao có thế bỏ qua một con quái vật, một thiên tài như vậy?
Chưa nói đến việc có thể giao đỉnh Lạc Vân cho Trần Đức, một ngày nào đó, đợi cậu ấy trưởng thành, vị trí mỏn chủ Vô Song môn, lão cũng có thế chắp tay tặng đi.
Đảy là suy nghĩ thực sự của Ngụy Vô Minh.
Trên dưới vỏ Song môn chỉ có cậu ấy mới là người không chút tư lợi thực sự nghĩ cho Vô Song môn, coi Vô Song môn là động lực phấn đấu cả đời!
“Hi vọng cậu sẽ không làm tôi thất vọng, sau này có thể làm nên nhiều chuyện kinh thiên động địa hơn…”, trong lòng Ngụy Vô Minh thở dài, sắc mặt đỏ bừng, ông ta vừa nghĩ như vậy, đột nhiên!
“Răng rắc!”
Một ảm thanh kỳ lạ bỗng nhiên vang lẽn, rất chấn động và chói tai.
Tất cả mọi người bất giác cùng nhìn về hướng đó, ai nấy đều sững sờ khi phát hiện dưới chân Trần Đức, thang Thần Thánh…nứt…nứt rồi?
Một kẽ hở sâu hoắm đang nứt ra, nó tiếp tục lan xuống theo các bặc thang.
“Răng rác!”
“Răng rắc!”
Âm thanh không ngừng vang lên, đồng thời, trái tim vừa mới bình tĩnh lại của mọi người lại bắt đầu nhảy loạn xạ, thình thịch!
Thình thịch!
Thình thịch thình thịch!!