Hoa Linh Vy lạnh lùng nói: “Sao nào, nhục nhã cháu trai của ông, cho nên muốn giết tôi phải không? Muốn giết thì giết, giết tôi rồi xem ông ản nói thế nào với nhà họ ưng, có bản lĩnh thì giết tôi thử xem?”
“Ha, ha ha…muốn chọc tức tôi phải không? Phải, tôi không dám giết cô, nhưng, tôi có thể dạy
dỗ cô…”
“Bốp!”
Chưa dứt lời, ông ta đẫ tát mạnh vào mặt Hoa Lỉnh Vy.
Trên mặt Hoa Linh Vy liền hiện lên một vết hằn đó tươi, không đợi Hoa Lỉnh Vy nói, ông ta tức giận cười một tiếng, nói tiếp: “Nào, cô nói xem, cháu trai của tôi như thế không tính là thiên tài, còn có ai là thiên tài, chắng lẽ là cô, Hoa Linh Vy?”
Nói xong, ỏng ta lại nhìn về phía Ẩn An Sương: “Hay là nói…là cô, Ấn An Sương?”
Thiên tài…
Trong đầu Ấn An Sương lại hiện lên một khuôn mặt, một khuôn anh tuấn góc cạnh, các đường nét rõ ràng, rồi đến hình dáng của anh ta, thành Thông Thiên, người đã phá kỷ lục của Tháp Linh Thú, ngang tàng, tự tin.
Trần Đức, Trần Bát Hoang!
“Thiên tài? Biết Trần Bát Hoang chứ? Thiên tài đương nhiên là người giống như Trần Bát Hoang, cháu trai của ông so với anh ta chính là rác rưởi, cực kỳ rác rưới!”, trong mắt Hoa Linh Vy như có sương mù, chửi rủa không chút nể nang.
“Ha ha ha ha!!!”
Cô ta nói xong, Chung Linh Diệu lại cười: “Tôi còn tưởng cô nói ai, hóa ra là nói con rùa rụt cổ Trần Bát Hoang?”
“Hắn cũng tính là thiên tài? Đúng là buồn cười chết đi được, đây là chuyện khôi hài nhất mà tôi từng nghe trong đời”.
Chung Linh Diệu cười đến đau cả bụng, vừa cười vừa nói: “Dựa vào các loại bảo bối, liều mạng giết chết hai vị Thần Vương, cuối cùng bỏ chạy thảm hại, co đầu rút cổ không dám ra mặt, yên ổn làm một kẻ nhát gan, loại người đấy cũng con mẹ nó là thiên tài? Nếu thật sự là thiên tài, cô sẽ chẳng bị nhốt ở đây”.
“Nếu hẳn thật sự giỏi như vậy, có bản lĩnh thì lần này đến nhà họ ưng cứu các cô đi? Ha ha!”
Cười một lúc lâu, Chung Linh Diệu mới ngừng lại, lau nước mắt trên khóe mắt, nhàn nhạt nói: “Được rồi, tôi nói đủ nhiều rồi, các cô chết cũng có thế làm con ma biết chuyện, đi theo tôi thôi, ngoài ra, nhắc nhở hai con ranh các cô một lần nữa, sau khi ra ngoài, đừng có nói xằng bậy, các cô dám nói xằng nói bậy một chữ, sư tôn của các cô sẽ chết không có chỗ chôn!”
Ấn An Sương và Hoa Linh Vy im lặng, địa vị của
Trần Đức trong lòng bọn họ cũng không bị hạ thấp vì mấy lời chế giễu của Chung Linh Diệu, bọn họ im lặng, nói nhiều cũng vô ích, còn về việc Trần Đức có đến cứu bọn họ hay không, nói thật lòng, bọn họ rất mong đợi.
Mặc dù, khá năng đó rất thấp…