Mục lục
Bát Gia Tái Thế - Trần Đức (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sau đó, Trúc Mặc Uyên làm hành động khiến tất cả mọi người, kể cả Trần Đức cũng phải ngạc nhiên, kinh ngạc không thôi.

Cô ta quỳ xuống, quỳ trước Trần

Đức.

Sau đó, khom lưng, cúi đầu.

Thè lưỡi liếm giày!

Động tác ôn thuận, thân thiết, giống… giống như một con thú cưng, một con chó!

Cả quá trình, không nhanh, không chậm, mười mấy hơi thở là kết thúc, sau đó, lại đứng lên, lặng lẽ đứng phía sau Trần Đức.

Xung quanh, tất cả mọi người đều sững sờ, giống như linh hồn chịu một đòn chí mạng, sắc mặt đỏ bừng, không thể tưởng tượng, không dám tin, ngây người đứng tại chỗ.

Kể cả Trần Đức cũng vô cùng ngạc nhiên.

Cô gái này, mẹ kiếp đúng là tàn nhẫn!

Vốn dĩ, anh muốn cho Trúc Mặc Uyên làm chút hành động ám muội, hoăc là nói vài lời ám muôi để đả kích

Hạng Diễm.

Nhưng chưa từng muốn đế cô ta quỳ xuống liếm giày!

Đối với Hạng Diễm mà nói, hành động này giống như một kẻ thất bại ngày ngày dỗ dành cưng nựng một nữ thần, chỉ sợ nữ thần chịu tổn thương, chịu ấm ức.

Nhưng, lại bắt gặp nữ thần quỳ liếm trước mặt người đàn ông khác, bị người đàn ông khác coi là nữ bộc, muốn đùa cợt.

Cảm giác đó khó chịu đến mức nào?

Thật tàn nhẫn!

Trúc Mặc Uyên… đang giết người giết cá trái tim ư!

“Phụt!”

Lồng ngực Hạng Diễm phập phồng, vô cùng tức giận, miệng phun ra máu tươi, sâc mặt trâng bệch, nhìn chằm chằm Trúc Mặc Uyên với ánh mắt âm độc:

“Mặc Uyên, hôm nay tôi hẹn cô cùng đi dạo phố, cô nói với tôi không có thời gian, phải làm việc, rất bận, bây giờ, cô… cô… cô… đây là công việc của cô hả?”

Ánh mắt Hạng Diễm như phun ra lửa, kiềm chế sát ý trong lòng.

Hẳn hy vọng nghe được một lời giải thích, nghe được Trúc Mặc Uyên giải thích cô ta bị ép, bất đắc dĩ.

Như vậy, hắn có thể tha thứ cho Trúc Mặc Uyên.

Đáng tiếc, Trúc Mặc Uyên rất lạnh nhạt, lạnh lùng muốn chết, cô ta không nói một chữ, không chỉ không nói, mà còn lùi lại một bước.

Hạng Diễm đang đợi câu trả lời của cô ta.

Cô ta lại im lặng từ đầu đến cuối, im lặng, lại im lặng!

Không nói ra một chữ, cũng chẳng thèm giải thích gì!

“Đúng rồi, nhất định là bị ép, nhất định là vậy, nếu không, cô tuyệt đối sẽ không nói gì”, trong lòng Hạng Diễm vẫn còn một tia hy vọng.

Nhưng ánh mắt hắn lại nhìn chằm chằm Trần Đức, kiếm trong tay bắt đầu phát sáng, lập tức, như con thú hoang lao về phía Trần Đức.

“Ầm ầm ầm!”

Lập tức, xung quanh Hạng Diễm, nguyên khí sôi sục, tràn ngập, đạo tắc vờn quanh, kiếm trong tay giống như hóa thành một điểm sáng, phá vỡ hư không, lao thẳng vào giữa đôi lông mày của Trần Đức.

Chiêu này, Hạng Diềm gần như đã dùng hết toàn bộ sức lực, cánh tay của hắn rạn ra vì dùng sức quá mạnh, giống như chiếc gương bị nứt, xuất hiện từng đường nứt, cơ bắp toàn thân bùng phát, ngũ quan hung dữ, đáng sợ, còn như thú hoang hơn thú hoang!

Hắn muốn cào xé vụn Trần Đức!

Nhưng, giấc mơ rất đẹp.

Hiện thực lại rất tàn khốc.

Kiếm của hắn còn chưa đến trước người Trần Đức.

Trúc Mặc Uyên vốn đứng phía sau Trần Đức lại lập tức chặn trước người anh, thi triển kết giới phòng ngự, bảo vệ anh.

“Soạt soạt!”

Hạng Diễm thực sự rất mạnh, thanh kiếm đó trực tiếp phá rách kết giới phòng ngự, đánh tan cả kết giới phòng ngự.

Khi Hạng Diễm nhận ra Trúc Mặc Uyên chặn trước người, muốn thu kiếm lại thì đã không kịp, hắn dùng hết sức đánh một đòn đến mức độ như này, vốn không thể kiểm soát.

“Hạng Diềm, đây là tôi trả anh, anh và tôi, không còn khá năng nào nữa”, cuối cùng Trúc Mặc Uyên lên tiếng nói, sau đó, trừng mắt, nhìn thanh kiếm càng lúc càng gần.

Nhưng đúng lúc đường kiếm đó cách cô ta nửa tấc.

Đột ngột dừng lại!

Trên thân kiếm có thêm hai ngón tay, kẹp chặt lưỡi đoản kiếm đó.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK