Cậu bé rất hiếu chuyện, không đợi Trần Đức nói đã chủ động hỏi: “Chú ơi, hai ngày nay chú cứ buồn bực không vui, có tâm sự gì phải không?”
“ừm”.
Trần Đức đi đến trước người cậu bé, mặc dù trong lòng trống rỗng, nhưng vẵn nờ nụ cười: “Một vị anh hùng từng cứu hơn trăm triệu người đã qua đời, chú nhớ đến ông ấy, không khỏi đau lòng, đây là điều tiếc nuối của chú, cũng là tổn thất của thế giới”.
Trong mắt cậu bé lóe lên ánh hào quang: “Nhưng bố cháu từng nói, người chết đã rời bỏ ta, người sống phải kiên cường sống tiếp, tưởng nhớ anh hùng, thì chú giống như vị anh hùng đó, nối tiếp tỉnh thần của ông ấy, thì ông ấy vẫn sống, chẳng phải sao?”
“Đúng thế… chí là… chú đã là người vô dụng rồi”.
Trần Đức ngấn người, chọt bừng tỉnh, nở nụ cười khố, hiện giờ, anh phải kế thừa ý chí của Hiên Viên Anh Hùng bằng cách nào?
Đối xử tốt với người đời, mấy chữ như rất đơn giản, lại như bốn tòa núi lớn, nói thì dễ làm thì khó.
“Người có bản lĩnh lớn thì làm việc lớn, người có bản lĩnh nhỏ bé thì làm chuyện nhỏ bé”, đôi mắt cậu bé sáng ngời, như một trí giả lâu năm: “Người tu hành, dời núi lấp biến, ảnh hưởng hàng tỷ người, người bình thường cũng có thế đi vạn dặm, đọc trăm cuốn sách, độ hóa người bên cạnh”.
Trần Đức ngấn người, trong đầu lóe lên linh quang.
Cậu bé nói đúng.
Người tu hành có thế làm chuyện tu hành, người bình thường cũng có thế làm chuyện của người bình thường chẳng phải sao?
Bắt đầu từ mười mấy tuốỉ, anh đã gia nhập chiến trường, lăn lộn trong sinh tử, chưa từng hiểu được cuộc sống của người phàm trên thế gian là thế nào.
Hiện giờ, cũng coi như ông trời cho anh một cơ hội.
“Đi vạn dặm, đọc vạn cuốn sách”, Trần Đức cười hiền hòa: “Cảm ơn cháu”.
Cậu bé trước mắt có đôi mắt sáng như ánh tráng.
Trần Đức từng nghe bố mẹ nhắc đến vào đêm câu bé ra đời, sao sáng rực rỡ, đại đạo hóa thành cây lúa được cậu bé nắm trong lòng bàn tay, ngày ra đời cậu bé như có trí tuệ lớn, cười khà khà, sau này còn thế hiện trí tuệ hơn các bạn đồng trang lứa.
Có lẽ tương lại cậu bé này được định sẵn sẽ rất bất phàm.
Đế cảm ơn gia đình họ, một tháng sau đó, Trần Đức giao một số phương pháp tu hành cho cậu bé, cũng truyền thụ hết những lĩnh ngộ, võ kỹ tâm đẳc, bố mẹ cậu bé biết trước đây Trần Đức chắc chắn không phải người bình thường, rất cảm ơn anh, muốn để cậu bé gọi Trần Đức một tiếng sư phụ.
Nhưng Trần Đức từ chối, thế hiện sẽ không giấu diếm, sẽ cố hết khả năng truyền thụ, nhưng làm sư phụ thì thôi.
Thứ nhất, Trần Đức không tiện làm SƯ phụ người khác.
Thứ hai, cũng là một điều quan trọng nhất, cậu bé có tư tưởng của riêng mình, vô cùng thông minh, kể cả những thứ anh truyền dạy, cậu bé cũng có thế học một biết mười, Trần Đức cũng được lợi, có cảm ngộ, có lẽ cậu bé này là một vị thánh hiền nào đó chuyến thế, Trần Đức tự nhận không xứng làm sư phụ của cậu bé.
Một tháng sau, Trần Đức từ biệt thôn Ấn Linh, bước lên đường.
Lần này ra đi, anh tạm thời không có kế hoạch gì, cũng khỏng có nơi đến cụ thế, chỉ muốn đi vạn dặm đường, cảm nhận non sông tươi đẹp của thế giới đại thiên.
So với quê hương địa cầu, thế giới đại thiên thực sự có phong cảnh tươi đẹp, ban ngày thì Trần Đức lên đường, ban đẽm thì dừng nghi, khát thì uống nước suối, đói thì ăn quả rừng, trên đường cũng gặp một số nguy hiếm, nhưng đều được anh hóa giải.
Tuy hiện giờ anh không có nguyên khí, nhưng da thịt khỏng thay đổi gì, vẫn cực kỳ rẳn chắn.
Nếu đấu tay đôi, với sức mạnh da thịt thuần túy, chiến đấu với cường giả thiên đạo cũng không vấn đề gì.
Anh vừa đi là năm năm, tuy năm năm trôi qua, trận chiến của anh năm năm trước vằn là tâm điểm bàn tán, đi đến những nơi phồn hoa náo nhiệt, anh có thế nghe thấy có người bàn luận, thậm chí sự cố của anh được người kế chuyện cải biên thành câu chuyện sống động như thật, như tận mắt nhìn thấy.
“Chuyện kể rằng người đó cao tám tấc, mày kiếm như sao, tay cầm ma kích Định Thiên, khoác thần bào hỏa ly, mái tóc như sấm sét, dũng mãnh như anh hùng”.