Mục lục
Bát Gia Tái Thế - Trần Đức (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Ha ha, anh cho rằng tôi thật sựyẽu anh sao, chẳng khác nào ngâm trong nước tiểu của chính mình, đừng liên lụy đến tỏi, cút đi!”

Trong đám người, hết tu sĩ này đến tu sĩ khác ngửa cố hét lớn, người bị thương nặng, chỉ đế lại một câu cuối cùng rồi ngã trong vũng máu, cơ thể nhanh chóng bị tu sĩ khác xông lẽn đạp thành bùn lầy.

Có người lấy tính mạng làm người mở đường,

có người lấy tính mạng người khác đế mở đường cho mình.

Trân chiến giữa mấy chục ngàn võ giả còn kinh khủng hơn nhiều so với chiến tranh của người bình thường, từng đám mây hình nấm dâng lẽn, không gian liên tục đứt gãy, giống như vải rách đang đong đưa trước mũi, trở nên trừu tượng, vặn vẹo.

Từng bóng người xông lên, lại biến thành từng thi thể rơi xuống, thậm chí trực tiếp hóa thành mưa máu, thịt nát, nhìn mà giật mình.

“Aiz…”

Trần Đức thở dài, anh đã nhìn thấy chiến tranh quá nhiều, bản thản chính là đi ra từ trong đống người chết, nhưng nhìn thấy cảnh tượng tàn khốc này, nội tâm vẳn có chút khó chịu.

Nhưng anh không phải Thánh Mằu, trong tình hình này, anh chỉ có thể bảo vệ người mình muốn bảo vệ.

Những cái khác,

Anh không quản được.

Chỉ có thể nhìn.

Tánh tượng này cũng chí lè loại cánh tượng

nhỏ không thể nhỏ hơn trong Đại Thiên Thế Giới”.

Giọng nói của Linh Lung chậm rãi vang lên trong đầu Trần Đức: “Đại Thiên Thế Giới, một tông môn thế lực hơi lớn chút đều có mấy chục triệu người, trên trăm triệu người, đấu tranh và chiến đấu giữa tông môn còn thê thảm hơn nhiều so với trước mắt, anh phải làm quen đi”.

Đám cường giả Lý Thiên Cương, Khổng Lảm Sinh, An Như Yên, Đoàn Phong Trần, Lăng Nhất Hải rõ ràng đã nhìn thấy thường xuyên, vẻ mặt không hề có bất kỳ thay đối, giống như xem kịch hay, theo dõi tất cá những thứ này.

Cho dù là Lưu Mặc Lâm, Dư Tư Vũ, Cơ Tuyết, Tô Y Y, Lâm Tử Huyên cũng tỏ ta rất bình tĩnh, thế giới của võ giả chính là tàn khốc như vậy, người mạnh sống, người yếu chết!

Mồi một cường giả đều từ trong biến máu xông ra.

Không trải qua máu tươi, không coi là cường giả.

“A di đà phật!”

Vẻ mặt Thích Thiện hiện lẽn thương xót, miệng tụng phật hiệu, sau đó miệng môi cùng cử động

như đang niệm kinh, từng chữ ngưng tụ trào ra từ trong miệng hắn ta, giống như đang siêu độ vong hồn.

Giữa thiên hạ tràn đầy chém giết,

Trong mơ hồ vang dội tiếng niệm kinh của Thích Thiện,

Sát khí, máu tanh trong không khí cũng vì vậy mà bớt đi rất nhiều, một vài tu sĩ giết đến đỏ mắt cũng thanh tỉnh từ trong tàn sát.

Đáng tiếc.

Nã khủnu vửl sách láu. ủ 110 hò sách bàn auvẽn Tiếu thuvết ná V da RcadMe chế tác vá chãi hãnh, chưa

Đối mặt với sinh tử, đối mặt với tàn sát quy mô lớn như vậy, hiệu quả niệm kinh của hắn ta có hạn, cực kỳ nhỏ, tàn sát vẫn đang tiếp tục.

“Đoàng!”

“Ầm ầm!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK