Mục lục
Bát Gia Tái Thế - Trần Đức (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lăng Không không muốn đợi nữa, dùng tốc độ nhanh nhất trèo lên tiếp.

Vậy còn Trần Đức đâu?

Anh đúng là đi được rất chậm, hoặc có thế nói là bước đi khó khăn!

Anh đã đi đến tầng thứ 23, tốc độ không những chậm mà sắc mặt cũng hết sức khỏ coi giống như vô cùng đau đớn!

Không chỉ là chậm mà còn là người đi ở cuối cùng trong đội ngũ.

“Á đù, mới hai mươi mấy tầng đã không đi nối?”

“Đảy là người xếp thứ 10 trẽn bảng hào kiệt?”

“Chắc xếp lộn rồi?”

“Trái Đất quả nhiên rác rưới!”

“Tên ăn hại Trần Bát Hoang đúng là mất mặt thật mà, con chó nuôi trong nhà tôi còn đi nhanh hơn anh ta nữa!”

Từng tiếng bàn tán xôn xao vang lên hết đợt này đến đợt khác như thủy triều, rất nhiều người thậm chí bắt đầu chơi trò đô-mi-nô tiếp, lớn tiếng hét:

“Rác rưởi Trần Bát Hoang không bằng chó!”

‘Lăng Không, trâu bò!”

‘Rác rưởi Trần Bát Hoang không bằng chó!1

“Lăng Không, trâu bò!”

Tiếng hô rung trời, khá là vang dội, Thạch Thiên hừ lạnh nói: “Hai người Kim Hoa thế mà bị loại rác rưới ấy giết chết?”

“Có lẽ trẽn người cậu ta có bảo vật gì thật, giờ không thế dùng nên lộ ra nguyên hình rồi”, Giang Đồng Hải cười ha ha nói.

“An Sương, thấy không, tôi đã nói mà, không phải là không nhìn thấu được anh ta, mà bản thân anh ta chính là một tên rác rưởi!”, Quách Ly Long, trướng lão Tiêu Lôi Môn nhàn nhạt nói.

“Có lẽ là tôi nhìn nhầm”, trong đôi mắt Ấn An Sương cũng tràn ngập sự thất vọng, vốn tưởng rằng người Trái Đất này sẽ khiến cô ta bất ngờ, ai dè… lại là sự bất ngờ này.

“Người Trái Đất chính là người Trái Đất, quả nhiên rất yếu”.

“Mất mặt ghê, mỗi một tầng đều đi một cách khó khăn như vậy còn tham gia sát hạch gì chú?”

Một đám thế lực đều lắc đầu, Trái Đất quả nhiên là nổi nhục của võ giả, trăm ngàn năm qua chưa từng xuất hiện một thiên tài nào.

“Nhìn kìa, Hàn Hư đã xông tới tầng thứ 405 rồi!”, không biết ai kích động hô lên một câu, ánh mât mọi người lặp tức từ trẽn người Trần Đức nhìn về phía Hàn Hư.

Hàn Hư không hổ là người đứng thứ hai trẽn bảng hào kiệt, vẫn luôn xa xa dần đầu và đã lên tới tầng 405!

“Tốc độ của hẳn cũng không có chậm đi!”

“Đúng thế, lẽ nào Hàn Hư định xông lên tầng thứ 500?”

“450 tầng!”

“480 tầng!”

“Ký lục đầu tiên do Cậu chủ Đại Bàn lập nên đã bị phá… phá rồi!”

Mọi người cảm thán không thôi, Hàn Hư quá đáng sợ, thực lực không thể chối cãi, có điều… cũng không ai nói Bàn Khai yếu vì dù sao hồi đó là lần đầu tiên hắn ta tham gia sát hạch và cũng chỉ mới 16 tuổi mà thôi!

16 tuổi đã lập nên kỷ lục 483 tầng, mấy năm nay vẫn chưa ai phá nổi, có thể thấy được Bàn Khai có thực lực mạnh cỡ nào.

“Hân sâp không chịu nổi rồi”.

Tốc độ Hàn Hư vẫn luôn dẫn đầu, cuối cùng đến tầng thứ 523 thì có vẻ di chuyến đã khó khăn hơn, đầu đầy mồ hôi như gặp được chuyện gì hết sức đáng sợ.

Dưới sự tấn công còn khủng bố hơn cả máy bay trực thăng của một con diều hâu, hắn không thể không xé nát truyền tống phù, xuất hiện trước cửa tháp Linh Thú.

Thành tích cuối cùng là 523 tầng!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK