“Xì xào!’’
Trong giây lát…
Hân đã đứng bật dậy khỏi chỗ ngồi.
Khoánh khắc đó.
Tửu lâu cao hơn trăm mét bổng nhiên ầm ầm sập xuống mà không hề có dấu hiệu nào báo trước!
Bụi bay đầy trời, không gian xung quanh trờ nên mờ mờ ảo ảo.
“Trần Bát Hoang, mày hay lâm, dám xông vào cá hôn lê cúa tao? Từ chối hả? Ha ha ha ha…”
ưng Thương nở nụ cười, tức quá nên bật cười, sợi dây buộc tóc chợt nứt toát ra, khiến mái tóc như thác nước chảy dài, khí thế bùng nổ, uy áp bốn phương.
Trần Đức đứng trên đống hoang tàn, bụi bặm quanh thân cũng không có một hạt nào chạm được
người anh và Âu Dã Tư Linh, cùng với chiếc quan tài.
Anh dùng linh khí ngăn cản hết tất cả mọi thương tổn mà tửu lâu tạo ra.
“Trần Bát Hoang, mày rất điên cuồng, rất kiêu ngạo, cũng ngông cuồng, thế nhưng…”, linh khí của Ưng Thương bùng nố, cảnh giới Thần Tôn tứ trọng được bày ra không hề che giấu.
“Tao hi vọng là tiếp theo đằy mày vẫn cố thể tiếp tục ngông cuồng, ha ha!”
Sau một hơi thở của hán, không gian xung quanh liên tục rung lên, lay động!
“Ầm!”
Tiếng sấm rền vang, cả vòm trời sáng rực bỗng chốc trở nên đen ngòm, trong những tầng mây kia là tia sấm sét quay cuồng, chớp giật đùng đùng.
Cùng lúc đó.
ưng Thương đang niết ấn, ngón tay chợt di chuyến với tốc độ cực nhanh!
“Đó là… Nhân Vương Ấn”, bầu trời bông nhiên thay đổi, trăm ngàn võ tu đều hoảng sợ, lập tức nhận ra chiêu thức này.
“Nhân Vương Ấn, không phải nhà họ Ưng chỉ có ba người biết thôi ư?”, một vài người có quan hệ khá tốt với nhà họ Ưng chợt kinh ngạc.
Nhân Vương Ấn chính là một tuyệt kỹ bí mật của nhà họ Ưng!
Đến thời điểm này.
Nhà họ Ưng chỉ có ba người nắm giữ.
Gia chú tiền nhiệm cúa nhà họ Ưng, gia chú đời này cùng với Ưng Thanh Vũ!
Tại sao…
Ưng Thương cũng biết?
“Đúng rồi, quy tắc cúa nhà họ ưng chí cho phép truyền lại cho những người đủ tư cách trở thành gia chú mà thôi, vì vậy nên ưng Thanh Vũ mới được phép biết, nhưng… ưng Chiếu vẫn chưa thật sự giao lại vị trí gia chú cho ưng Thanh Vũ mà!”
“Không sair chác chán là như vậy, còn nữa, nghe nói Ưng Thanh Vũ xảy ra chuyện rồi, Ưng Thương biết Nhân Vương Ấn thì cũng bình thường thôi!”
“Trân Lôi Ấn!’
“Bình Thiên Ấn!”
Cùng lúc.
ưng Thương cử động, trong tay hắn là sấm sét vang trời, vầng sáng rực rỡ soi rọi bốn phương tám hướng sáng tráng như tuyết, chân trời là mây đen cuồn cuộn, chắng mấy chốc đã hóa thành hình ấn khổng lồ!
Ầm!
Ngay sau đó.
ưng Thương biến mất, biến mất vào hư không!
Trực tiếp xé mờ không gian trước mặt mình, chí trong vòng một phần một ngàn giây đã đột ngột xuất hiện trước mặt Trần Đức!
Trấn Lôi Ấn, Bình Thiên Ấn đồng thời hạ xuống!
“Tông chủ cẩn thận!”, Trịnh Lâm Phong hét lớn, ông ta cách đó mấy trăm mét nhưng vẫn cảm nhận được nỗi sợ hãi từ trong tận linh hồn, không nhịn được lên tiếng nhắc nhớ.
Trần Đức thì sao?
Anh vẫn đứng yẽn đó, không hề nhúc nhích chút
nào.