Mục lục
Bát Gia Tái Thế - Trần Đức (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Mạc Ly Tiêu, ô Hành, hai người cho rằng tôi sẽ ra tay với một tên rác rưởi như các người chắc? Quan trọng hơn là, còn bị thứ rác rưởi ây đánh bại, ha ha… đúng là làm mất mặt Trường Bạch Giới mà!”

Đoạn Bằng nói chuyện chẳng hề khách sáo, dù hiện trường đã có vài trăm người vây xem, nhưng hắn ta vẫn chẳng chừa chút mặt mũi nào cho Mạc Ly Tiêu, có thế nói là rất trực tiếp và khá kiêu ngạo.

Nhưng, cũng chẳng có ai cảm thấy không đúng, trái lại còn thấy hắn ta nói vậy rất bình thường vì Đoạn Bằng có vốn liếng và thực lực đế nói bằng cái giọng điệu ấy.

Mạc Ly Tiêu và ô Hành bị chửi không dám hó hé câu nào, chỉ biết cười

khố nói: “Vâng, anh Đoạn nói rất đúng!”

“Tôi sẽ không nhúng tay vào chuyện của các người, đến đây chỉ là muốn xem rốt cuộc tên nhóc kia là ai, dựa vào cái gì và có gì đáng để cô Tư tự mình đứng ra bảo vệ”.

Đoạn Bằng nói với giọng hết sức kiêu ngạo, ra vẻ nhìn xuống người khác, hoàn toàn chẳng coi ai ra gì.

“Anh Đoạn yên tâm, tôi sẽ tìm mình tìm lại mặt mũi cho Trường Bạch Giới”, Tất Vân Đào nói: “Bất kế tên nhóc kia dựa vào cái gì hay có vốn liếng nào thì tôi cũng sẽ chặt đầu của cậu ta xuống!”

“Ha”, Đoạn Bằng cười lạnh, liếc Mạc Ly Tiêu và ô Hành: “Chí mong cậu đừng có giống hai tên ngu này, ra vẻ không thành còn bị đánh cho sấp mặt”.

Sắc mặt của Mạc Ly Tiêu và ô Hành rất khó coi, nhưng họ có giận cũng chẳng dám nói gì. ở trước mặt Đoạn Bằng, họ là cái thá gì chứ?

Đoạn Bằng muốn giết bọn họ hoàn toàn chỉ cần một ngón tay!

Đối mặt với một kẻ mạnh cỡ đó, họ còn có thể làm sao đây?

“Anh Đoạn, giờ có anh ở đảy, dù tẽn Trần Bát Hoang kia có mạnh hay quỷ dị cỡ nào thì chắc chắn cũng sẽ chết thôi!”, Mạc Ly Tiêu chẳng những không dám tức giận, mà còn phải ráng nở nụ cười, nịnh nọt hắn ta.

“Tôi nói là hôm nay chỉ nhìn chứ không ra tay!1′, Đoạn Bằng kiêu ngạo nói: “Không phải cứ con kiến nào cũng đáng để tôi ra tay!”

“Vảng, vâng, anh Đoạn nói rất đúng. Ý tôi là anh chỉ cần đứng bên cạnh thôi đã có hiệu quả rồi”, Mạc Ly Tiêu nịnh.

Đoạn Bằng vừa xuất hiện đã có rất nhiều người nghe tin mà đến, vội vàng chạy tới xem trò hay. Bẽn bờ giới hải, bóng người càng ngày càng nhiều và tụ tập đông hơn.

Lúc này, trên đảo nhỏ đã lần lượt có người xuất quan đi ra từ trên cầu, ánh mắt ba người Tất Vân Đào đều nhìn về phía họ, tìm kiếm bóng dáng của Trần Đức.

Song, lại không có!

Một tiếng trôi qua, vẫn không có!

Hai tiếng trôi qua, vẩn chẳng có!

Bóng dáng Trần Bát Hoang vẫn mãi khòng thấy đâu!

Tất Vân Đào không khỏi nhíu mày: “Mạc Ly Tiêu, cậu có chắc cậu ta tới đây không!”

“Chắc chắn mà!”, Mạc Ly Tiêu nói: “Đợi thêm một chút nữa đi, chẳc cũng sắp rồi!”

“Hay cậu ta biết chúng ta ở đây nên trốn trong phòng tu luyện, không dám xuất hiện?”, ô Hành lo lắng nói.

“Trốn? Phòng tu luyện là nơi cậu ta có thể trốn chắc? Giới hải có quy định của giới hải, chỉ còn hai tiếng nữa thôi. Sau đó, nếu đám người kia dám cả gan nán lại thì người canh giữ trên đảo sẽ tự mình ra tay”, Mạc Ly Tiêu cười lạnh nói.

“Đến lúc đó, khỏi cần chúng ta ra tay

thì cậu ta cũng sẽ chết trên đảo thôi”.

Tất Vân Đào không khỏi nhíu mày: “Mạc Ly Tiêu, cậu có chắc cậu ta tới đây không!”

“Chắc chắn mà!”, Mạc Ly Tiêu nói: “Đợi thêm một chút nữa đi, chẳc cũng sắp rồi!”

“Hay cậu ta biết chúng ta ở đây nên trốn trong phòng tu luyện, không dám xuất hiện?”, ô Hành lo lắng nói.

Trốn? Phòng tu luyện là nơi cậu ta có thế trốn chắc? Giới hải có quy định của giới hải, chỉ còn hai tiếng nữa thôi. Sau đó, nếu đám người kia dám cả gan nán lại thì người canh giữ trẽn đảo sẽ tự mình ra tay”, Mạc Ly Tiêu cười lạnh nói.

“Đến lúc đó, khỏi cần chúng ta ra tay

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK