Nói như vậy,
Trần Bát Hoang nhất định làm lợi cho người khác!
Đến lúc này, ông ta cuối cùng đã hiểu vì sao Thủy Dương Vân tại sao lại bảo Vân Diệp đóng kín đảo Định Thiên, một khi chuyện này truyền ra, chỉ sợ đến lúc đó sẽ có không ít người đến đây, trong đó thậm chí không thiếu một vài chí cường giả, đến lúc đó sẽ xảy ra nhiều biến cổ hơn
Mà bây giờ lại khác,
Trần Bát Hoang giống như thịt trong bát hai người, bảo vật trong lòng bàn tay đế mặc cho bọn họ xẻ thịt, tàn sát!
Mấy trăm người ven hồ Nhược Thủy vẫn không tản đi.
Từng người đang nhìn chằm chằm vào bóng lưng Trần Đức đang dần dần đi đến bờ bên kia, hô hấp cũng sắp dừng lại!
Trong đám người,
Một cô gái đeo khán che mặt, mắt khẽ động.
Gió nhẹ thổi qua,
Thổi một góc của chiếc khăn che
màt.
Có thế rõ ràng thấy,
Ngũ quan cô ấy cực kỳ tinh xảo, xinh đẹp, vừa có nét đoan trang của người phụ nữ phương đông, lại có sự quyến rũ của phụ nữ phương tây.
An Nhã Hỉ!
Cô ấy đã lặng lẽ đi theo Trần Đức rất lâu, vằn luôn tìm cơ hội thích hợp đến gần anh, giống như lúc ở địa cầu năm đó ra tay vào thời khắc nguy nan, chưa từng nghĩ cho đến tận bây giờ vẫn không có cơ hội!
Không chỉ không có cơ hội,
Còn bị bao vây ở đảo Định Thiên!
Đảo Định Thiên lúc này đã hoàn toàn bị đóng kín, gió thổi không lọt, không chỉ tu sĩ không có cách nào đi qua, ngay cả thông tin cũng không thế truyền ra ngoài,
Giống như đi tới địa cầu, không có bất kỳ nơi nào có thế truyền tin!
“Vậy cũng tốt”.
An Nhã Hi lấm bẩm trong lòng, nói thật thì cô ấy đã thật sự yêu Trần Đức từ khi còn ở địa cầu, nếu như không phải Trần Nguyên Vũ quá mạnh mẽ, lại có ơn với mình, có lẽ cô ấy đã sớm thoát khỏi ông ta rồi.
Sâu trong nội tâm cô ấy không hy vọng Trần Đức xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Lúc này đảo Định Thiên đóng kín hết tất cả tin tức, không truyền ra ngoài, Trần Nguyên Vũ cũng không thế trách cô ấy, mà cô ấy cũng không cần tự trách.
‘Trần Đức, anh tự thu xếp đi!”, An Nhã Hi khẽ thở dài.
Cùng giây đó,
Cuối cùng,
Trần Đức đã đến!
Đến bờ bên kia hồ Nhược Thủy!
Anh hít sâu một hơi, cảm nhận lớp sương mù màu đỏ trẽn bờ, trong lòng rét lạnh: “Đây là sát khí, toàn bộ là sát khí, đừng nói với tôi chính là cường giả cấp Quân đến đây cũng bị hòa tan trong nháy mắt?”
“Không sai”.
Thiên Yêu Hoàng cười hắc hắc: “Đồ ta đế lại nơi này cơ bản không phải truyền thừa gì, vốn dĩ định giữ đường lui cho mình, trên đời này ngoại trừ tôi, không ai có thế giành được, ngược lại càng lợi cho tẻn nhóc cậu…”
“Cậu nghe cho kỹ, theo nhịp bước của tôi lên bờ!”
“Được”.
Trần Đức nâng cao tinh thần,
Tiếp đó,