Mục lục
Bát Gia Tái Thế - Trần Đức (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lúc anh nói ra, những người xung quanh còn chưa bước ra khỏi từ trong tức giận, lập tức đã rơi vào ngạc nhiên, kinh sợ, sợ hãi, bị dọa đến toát mồ hôi!

Điên rồi ư!

Tên này hoàn toàn là kẻ điên ư!

Ngay cả việc này mà cũng dám nói, mẹ kiếp… đầu óc có vấn đề sao?

Quả nhiên, Trần Đức vừa dứt lời, lại thấy bầu không khí xung quanh Bảo Thư Sinh gần như đều dừng lưu thông, không gian nổi lên làn sóng vô hình, trở nên âm hiểm, lạnh giá.

Khuôn mặt trắng bệch nổi giận, lạnh lùng, khóe mẳt cũng như được lắp động cơ, không ngừng run lên!

Sát ý tràn ngập.

Giống như từng lưỡi dao lướt chém trên người mọi người, kể cả là đám người cảnh Thục Vân, Dư Kỳ Sơn cũng cảm thấy toàn thản đau nhức, không lạnh mà run!

“Trần Bát Hoang…’

Dư Tư Vũ hoàn hồn lại từ trong chấn hãi, trong đôi mẳt trong veo lấp lánh ánh nước.

Cô ta không ngờ, vào thời khắc cuối cùng, người ở lại bẽn cạnh cô ta lại là một người lạ.

Một người lạ nhặt được giữa đường.

Với người khác, Trần Đức mắng chửi có phần điên cuồng, ngu dốt, nhưng Dư Tư Vũ lại cảm thấy rất sảng khoái, rất sung sướng, thở mạnh ra nỗi ghẽ tởm trong lồng ngực.

“Soạt!”

Dư Tư Vũ bước lên trước một bước, sánh vai với Trần Đức, cảnh giới Hợp Đạo nhất trọng thiên bùng phát ra, ngăn sát ý trên người Bảo Thư Sinh cho Trần Đức.

“Ha ha ha… ha ha ha…”

Cùng lúc đó, Bảo Thư Sinh bật cười, tiếng cười trầm thấp, sắc bén, như một cây kim châm đâm vào trong lòng tất cả mọi người, khiến người ta sợ hãi, run bần bật.

Tiếng cười âm lạnh như tiếng ma quỷ vờn

quanh bên tai, rất đáng sợ, đôi mắt hắn ta như rắn độc, ngẩng đầu nhìn chằm chằm Dư Tư Vũ:

“Con đàn bà xấu xa, tôi hỏi cô, cô không muốn ở cùng tôi cũng là vì con kiến hôi như vậy ở bên cạnh sao? Hắn cho cô dựa vào? Hả?”

Ánh mẳt sắc bén khiến tâm thần Dư Tư Vũ đều siết chặt, nhưng cô ta vẫn cưỡng ép tiến lên đón ánh mẳt của Bảo Thư Sinh: “Phải thì sao? Liên quan gì đến anh?”

“Ha… Ha ha ha…”

“Ha ha ha!”

Lại một lần nữa, Bảo Thư Sinh cười.

Giận cực độ cười ngược lại.

Trong mắt cũng cười ra nước, giống như nghe thấy một chuyện cười dê nghe: ‘Thắng thắn vậy sao? Bảo Thư Sinh tôi lại không bằng một tên rác rưởi cảnh giới Thánh Tố? Chậc chậc… Dư Tư Vũ, cô biết không, loại rác rưởi cảnh giới Thánh Tổ, tỏi tiện tay có thế bóp chết một trăm người, một ngàn người, cô ỷ vào hắn? Dựa vào cái gì?!”

Lời vừa dứt,

Bảo Thư Sinh nâng lên tay, tùy ý ung dung túm về phía Trần Đức.

Nhưng,

Hẳn ta đã rơi vào khoảng không.

Cứ rơi vào khoảng không một cách khó hiếu, kỳ quái.

Rõ ràng Trần Đức ở trước mắt hắn ta, rõ ràng hẳn ta có thế tiện tay bót chết hơn ngàn con kiến hôi, nhưng hắn ta lại rơi vào khoảng không.

“Bảo Thư Sinh, mày dám ra tay với tao, mày có biết tao là ai không?”

Trân Đức không cho Bảo Thư Sinh phản ứng, suy tính chốc lát, anh thờ ơ nói: “Mày nghe kỹ đây, tao họ Trần!”

Giọng Trần Đức mang theo sức mạnh thần hồn, cuồn cuộn xông vào trong đầu tất cả đám người Bảo Thư Sinh, Cảnh Thục Vân, Dư Kỳ Sơn, Dư Tư Vũ.

Tao họ Trần!

Ba chữ vang vọng có lực, như kim loại run rấy, xé vang màng nhĩ.

“Trần…”

Bảo Thư Sinh cũng sững sờ, lửa giận trên mặt lập tức biến mất bảy phần.

Họ Trần không quan trọng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK