Mục lục
Bát Gia Tái Thế - Trần Đức (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trần Đức siết chặt nẳm tay, anh hoàn toàn không thể làm gì tấm chắn trước mặt. Mà cánh cửa vùng đất mai táng Thần Ma lại sắp đóng lại!

Chưa đến 10 giây sau!

Cửa vào đã hoàn toàn biến mất!

Dòng chảy loạn lưu giống như một đám bãi cát kéo theo khí tức khiến lòng người run sợ đang dần ập về phía Trần Đức!

“Hết cách rồi!”

Trần Đức vội vàng nói: “Với thực lực bây giờ của tỏi, hoàn toàn không thể nào sống sót được, cách duy nhất là…”

Anh nói đến đây, ánh mắt chợt ngó về phía cung điện cách đó không xa!

Cung điện khống lồ giống như một con thú dữ đang nằm bò không chút động tĩnh, cô đơn, vâng lặng, chết chóc khiến người ta cảm thấy nặng nề, trang nghiêm lạnh lẽo.

Trần Đức đã sớm chú ý tới nó.

Chỉ là, anh cũng không định đi vào.

Có hai lý do để anh quyết định như thế.

Đầu tiên, anh chỉ muốn rời khỏi nơi này. Vì Trần Đức biết, sau trận chiến ớ vùng đất mai táng Thần Ma, nếu mình không đi ra thì những người từng có ân oán với anh chắc chần sẽ hành động. Mà đứng mũi chụi sào rất có thể chính là Lưỡng Nghi Tông và học viện Thánh Phong!

Thứ hai là cung điện này rất quỷ dị!

Nó trông rất rất bình thường, nhưng khi đối mặt với nó Trần Đức lại cảm thấy một sự quỷ dị.

Đến cảnh giới bây giờ của anh, tuyệt đối sẽ không vô duyên vô cớ xuất hiện cảm giác đó. Cung điện này chắc chân có chỗ không bình thường.

“Phải đi vào trong cung điện thật sao? Có lẽ sẽ gặp phái nguy hiếm đỏ”.

Linh Lung nhắc nhở._________________________

Cô ta cũng cảm nhận được sự quỷ dị ấy, ngay cả mình cũng không cảm giác được manh mối nào từ cung điện ấy. Thế nên, dù biết rõ bên trong sẽ có kỳ ngộ nào đó, nhưng Linh Lung cũng không chủ động bảo Trần Đức đi vào.

Dù sao…

Trần Đức bị thương nặng mới khỏi, không nên tiếp tục mạo hiểm như thế, nếu anh xảy ra chuyện gì không may, rất nhiều người sẽ bị liên lụy.

“Không còn lựa chọn nào khác nữa mà, đúng chứ?”

Trần Đức cười khổ, xa xa, loạn lưu điên cuồng thối quét với tốc độ rất nhanh, e lè chưa tới mười phút nó sẽ bao trùm cả khu mộ.

“Đúng vậy”.

Linh Lung nói: “Có là đây là thứ mà Huyết Đồ muốn dùng đế đổi lấy mạng mình trước khi chết cũng nên?”

“ừm, khả năng cao là như thế!”

Trần Đức nhớ rất rõ, lúc mới đến Thần Ma Táng hắn ta có nói đây là một nơi rất tốt.

Nhưng…

Khi đó các huyệt mộ bẽn trong Thần Ma Táng, với Huyết Đồ mà nói thì những truyền thừa này đều không vô dụng, nó như sách giáo khoa của học sinh cấp một đặt trước mặt sinh viên đại học vậy, chẳng có tác dụng gì, còn làm thấp đi trình độ của mình.

Vì thế.

Thứ tốt mà hắn ta nói tuyệt đối không phải là những truyền thừa này, chắc chắn phải còn thứ gì đó khác!

Trần Đức đánh vậy đánh bạ, hủy diệt Thần Ma Táng, lại vạch trần một bộ mặt khác của nó.

Mà bộ mặt đó rất có thể là bí mật mà Huyết Đồ muốn dùng đế đổi lấy mạng mình trước khi chết!

Chỉ là, không biết bên trong cung điện đó rốt cuộc là cái gì.

Từ trước đến nay, Trần Đức chưa bao giờ do dự quá nhiều, cơ thế anh di chuyển, bay thẳng về phía cung điện.

Khoảng vài giây sau đó.

Đến rồi!

Trần Đức đến trước cửa cung điện, trên đường đi không xảy ra bất kỳ một chuyện ngoài ý muốn nào, giống như Linh Lung lấy đi Thái Dương Châu vậy, rất thoải mái, rất nhẹ nhàng!

Nhưng.

Anh cũng không vội vã vào đó.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK