Theo bản năng, Chương Hằng phất ra một chướng,
Đánh vào đầu Phương Bích Liên.
Đầu Phương Bích Liên trong nháy mắt nổ bể!
Còn chưa kịp kêu 1 tiếng thì đã chết tại chỗ!
“Sao? Tôi không chết, anh rất bất ngờ hả?”, Trần Bát Hoang quét mắt nhìn Phương Bích Liên chết rồi, anh cười lạnh một tiếng: “Đúng là con chó điên, ngay cả người của mình cũng giết”.
Chó điên?
Nhà họ Lục từ trên xuống dưới dù là già hay trẻ, lúc này đều nhìn chằm chằm Trần Đức,
Tên nhãi này là ai?
Lại còn mắng Chương Hằng là chó điên?
Điên rồi sao?
Chẳng lẽ không rõ thực lực và thân phận của Chương Hằng hả?
Trong nháy mắt mọi người đều kinh hãi, quả thật không dám tưởng tượng tiếp theo Chương Hằng sẽ bộc phát ra cơn giận lôi đình như thế nào!
Chỉ có ngoại trừ một người, đó là một người phụ nữ, chiếc váy dài của cô ta bị lột ra, lúc này chiếc váy đó đang mặc trên người của Lục Thư Tuyết.
Cô ta cũng không biết váy dài của mình biến mất lúc nào!
Cô ta run lẩy bẩy đứng ở trong đám người, khố mà không dám nói.
Bên trong đại sảnh,
Dáng vẻ Phương Bích Liên chết vô cùng thảm.
Máu văng tại chỗ, thi thế dứt lìa.
Nhưng.
Chương Hằng ngay cả nhìn cũng không thèm nhìn, đôi mắt hung ác từ đầu đến cuối vẫn nhìn chằm chằm vào Trần Bát Hoang đang mang bộ mặt thản nhiên đứng cách đó không xa, ngoài vẻ kinh ngạc thì còn là cơn giận dữ.
Trần Bát Hoang còn sống!
Dù là nghĩ hay suy tính từ một góc độ nào đó, hắn ta cũng không thể ngờ Trần Bát Hoang có thể còn sống.
Anh còn sống.
Vậy thì người rơi từ Thiên Kiếm Phong xuống thành thịt vụn là Phương Tâm Ngọc?
Trong nháy mắt đó, Chương Hằng có chút không tin suy nghĩ này của mình. Nhưng ngoại trừ điều này ra, hắn ta không nghĩ ra người khác. Bởi vì trên Thiên Kiếm Phong kia ngoại trừ chú Phương Tâm Ngọc của hắn ta ra thì không còn ai khác!
Từ trên xuống dưới nhà họ Lục bây giờ rơi vào yên lặng trong ngắn ngủi.
Bọn họ thấp thỏm chờ đợi lửa giận sắp đến của Chương Hằng.
“Trần Bát Hoang…”
Bộ Kinh Phong cực kỳ kinh hãi nhìn chằm chằm Trần Đức, hắn ta thật sự không ngờ người tới sẽ là Trần Đức, càng chưa từng nghĩ Trần Đức có thể sống sót đi xuống Thiên Kiếm Phong.
Sau đó, hắn ta lại thở dài.
Nếu còn sống thì cần gì phải tới đây?
Vì lời hứa sao?
Suy cho cùng sống sót có tác dụng gì? Đến nơi đây hiện tại đối mặt với Chương Hằng, không phải cũng chỉ có một con đường chết thôi sao? Huống hồ còn có sáu vị thái thượng trưởng lão cũng có mặt, cục diện này gần như là nắm chắc cái chết!
Cảm nhận được hơi ấm trên người, Lục Thư Tuyết cũng ngơ ngác nhìn Trần Đức, đôi mắt trong veo của cô bừng lên một tia sáng lạ thường, gò má trên gương mặt lạnh nhạt thoáng ửng ráng hồng ngại ngùng.
Trần Bát Hoang vậy mà tới rồi?
Cô ta vô cùng bất ngờ nhìn chằm chằm vào anh, sương nước trong mắt long lanh, trước mặt người đàn ông này, cô ta lại cảm nhận được nỗi tủi thân vô bờ, muốn dốc bầu tâm sự, khóc lóc kể lể
với anh giống như một cô gái nhỏ.
“Xin lỗi, tôi đến muộn một chút khiến cô phải chịu ấm ức rồi”, nhìn thấy dáng vẻ này của Lục Thư Tuyết, khoé miệng Trần Đức nhếch lên nụ cười ấm áp khiến người ta cảm thấy thoải mái, giọng nói trầm bổng quyến rũ bật thốt ra từ cổ họng anh: “Cũng may còn chưa xảy ra chuyện gì lớn”.
Lục Thư Tuyết hoàn hồn khẽ thở dài, Trần Đức có thể tới, cô ta rất mừng vui thanh thản, phấn khởi…