Mục lục
Bát Gia Tái Thế - Trần Đức (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Cho tao cơ hội?

Thành Kỳ Văn nở một nụ cười quái đản, xen lẫn vài phần kiêu ngạo cùng hời heft: “Chỉ bằng bọn mày? Bọn mày là cái thá gì? Lôi Thái, phế bỏ đám sâu kiến này cho tôi”.

Khi hắn ta vừa nói dứt câu, đột nhiên, bên cạnh có một gã trung niên độ khoảng bốn mươi tuổi nhảy ra, hai tay gã trống trơn. Người này vừa lên lập tức ra tay đánh người.

Tổng giám đốc khách sạn sầm mặt, trông rất khó coi. Nghe lệnh anh ta, gần hai mươi tên vệ sĩ lập tức lao ra.

Thế nhưng, điều kỳ lạ chính là Lôi Thái mặc kệ côn của bọn họ, gã chẳng

chút để tâm từng thanh côn rơi xuống người mình.

Gã vung tay đấm, nắm đấm xé gió lao đến, mỗi nắm đấm là một tên vệ sĩ.

Mỗi một lần như vậy đều có âm thanh xương cốt đứt gãy vang lên.

Không đến nửa phút, toàn bộ vệ sĩ đã ngã xuống.

Kế đó, Lôi Thái bước đến trước người tổng giám đốc kia, nở một nụ cười dữ tợn, sau đó vung chân đá.

“Răng rắc!”

Ngay lập tức, tổng giám đốc hét thảm một tiếng, hai chân anh ta dường như bị bẻ gãy, phút chốc đã quỳ sụp xuống đất.

Thành Kỳ Văn bước đến, giơ chân giẫm lên người tổng giám đốc, hống hách nói: “Chó chết, mày cũng xứng nói cho tao cơ hội à?”

Tổng giám đốc sợ run, mặt anh ta tái nhợt. Đối diện với Thành Kỳ Văn, anh ta không dám hó hé nửa lời.

Mọi người có mặt tại hôn lễ đều há hốc mồm kinh ngạc, vừa nãy, tên Lôi Thái kia thật sự không phải người.

Một mình gã đối phó với hai mươi tên vệ sĩ, vậy mà một cọng lông cũng không bị tổn hao.

Thủ đoạn của gã thật điên cuồng, cũng thật ác liệt và còn rất mạnh.

Bầu không khí phút chốc rơi vào yên tĩnh, chỉ còn lại âm thanh lớn lối của Thành Kỳ Văn. Hẳn ta xem vị tổng giám đốc kia là thảm lót chân, tùy tiện giẫm

lên người anh ta đế bước qua.

Kế đó, hắn ta đi thẳng lên sân khấu.

“Vị này, xin hỏi cậu đến nơi này có việc gì? Hơn nữa, vừa nãy cậu có nói đến vị hôn thê, rốt cuộc là sao?”

Trên sân khấu, Trương Thiên Dương buộc phải đi xuống, ông ta là người thông minh, đương nhiên có thể nhìn ra Thành Kỳ Văn không tầm thường. Đối phương biết rõ nhà họ Trương bọn họ là gia tộc đứng đầu Hoa Bắc, thế nhưng vẫn dám xuất hiện, nếu không phải đầu óc tên này có vấn đề thì chắc chắn hắn ta có chỗ dựa rất vững mạnh.

Hiển nhiên, từ thực lực của Lôi Thái có thể đoán ra được, đầu óc Thành Kỳ Văn… rất bình thường.

Vì lẽ đó, dù bị tổn thất một tổng giám đốc và hơn hai mươi vệ sĩ, ông ta vẫn chấp nhận hạ mình, lời nói cũng rất nhã nhặn, thận trọng trong từng câu chữ và ngữ điệu.

Thương nhân vốn dĩ hòa vi quý, huống chi hôm nay còn là ngày vui của con ông ta, ông ta không muốn làm to chuyện.

“Cậu Thành, dù thằng nhóc nhà tôi và cậu có ân oán gì, hoặc là trước đó nó vô tình chọc giận cậu, cũng xin cậu đợi sau khi hôn lễ kết thúc hãy đến tìm tôi, có được không? Trương Thiên Dương này chắc chắn sẽ cho cậu một lời giải thích hợp lý. Nói gì đi nữa thì hôm nay cũng là hôn lễ của con trai tôi, xin cậu hãy nể mặt”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK