Mục lục
Bát Gia Tái Thế - Trần Đức (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cô ta biết, Trần Đức cũng chắc chắn chú ý đến, không cần cô ta nhắc nhớ.

Nửa tháng sau, cuối cùng Trần Đức cũng khẽ mớ mắt.

Ánh tím lấp lánh trong đôi mắt, nồng đậm cả một vùng, rất nhanh những hào quang đó tan biến hết, trở lại vẻ thâm sâu như biển thường ngày.

“Phù, đây chính là thiên tôn đỉnh phong ư?”

Trần Đức đứng lên, cảm nhận sức mạnh dâng trào đáng sợ trong cơ thể, có cảm giác dễ chịu, khoan khoái khó mà diễn tả bâng lời.

“Bản sao đâu, ra đây chiến một trận với tao”.

Trần Đức hét lớn, anh vừa dứt lời, quả nhiên, hình bóng hình thành từ đạo của thánh nhân đi ra từ trong khí sương.

Cảnh giới của bản sao hoàn toàn ngang bằng với Trần Đức lúc này.

“Lại đây!”

Trần Đức không nói nhiều, hưng phấn xông lên, trận chiến này diền ra gần một tháng, cái đầu trọc lốc cũng mọc ra lớp tóc đen, đồng thời, cửu trọng cực ánh tăng đến thất trọng, ba trăm lần hỗ trợ từ ban đầu, tăng đến năm trăm lần!

Bóng hình huyền hóa ra từ đạo của thánh nhân, hoàn toàn không phải là đối thủ của anh, một tháng nay, vẩn luôn bị anh đàn áp, tấn công vỡ vụn hàng

ngàn lần.

“Được rồi, cậu nhóc, anh đã luyện khá ổn rồi, tuy còn có thể ở lại nơi này hơn hai tháng, nhung việc đỏ cũng không có ý nghĩa với anh nữa và cũng không thể tăng cấp nữa”.

Cùng một ngày cửu trọng cực ảnh đến trọng thứ bảy, trong thức hải, Linh Lung nói: “Không cần thiết lãng phí thời gian ở đây nữa”.

“Lãng phí thời gian sao? Sao tôi không cảm thấy thế, hai tháng trong này cũng chỉ bâng hơn một ngày ớ bên ngoài thôi…”, Trần Đức nói: “Tôi muốn luyện tiếp”.

Linh Lung nói nhẹ bẫng: “Được, nếu anh không sợ sau khi ra ngoài, nhìn thấy thi thể người Lương Nghi Tông chất thành núi, toàn bộ huynh đệ đồng môn của anh chết hết, thì anh cứ ớ đây thêm một ngày cũng không sao”.

“Cái gì?”, Trần Đức nghi hoặc, thấy kỳ lạ hỏi: “Linh Lung, cô… có ý gì?”

“Nói một cách đơn gián, Lưỡng Nghi Tông đang gặp nạn, tai họa sinh tử, nếu anh còn không về, e rằng Lưỡng Nghi Tông sẽ bị san bầng, người trong tông sẽ không còn một ai sống sót!”

Lưỡng Nghi Tông và Linh Lung có thâm tình,

ngày đến Lưỡng Nghi Tông, cô ta đã quyết định quan tâm đến Lưỡng Nghi Tông, vì vậy đã để lại một thần niệm.

Khoảng thời gian này, cô ta vẫn có thể câm nhận được chiến loạn của Lưỡng Nghi Tông, nhưng Trần Đức đang trong thời kỳ quan trọng, cô ta không muốn nói ra việc này.

Lúc này, thời cơ đã đến, cô ta mới nói chuyện này cho Trần Đức.

“Cung Trường Lâm đáng chết!”

Sắc mặt Trần Đức sầm lại, trở nên vô cùng khó coi, nối giận ngút trời.

Trần Đức đến Lưỡng Nghi Tông chưa được bao lâu, nhưng, ân tình, nghĩa trọng của Trình Lâm Phong đối với anh, anh đã khâc cốt ghi tảm, không dám quên.

Càng huống hồ anh đã nắm giữ truyền thừa thánh nhân của Lưỡng Nghi Tông, ăn một quả trả cục vàng, anh sớm đã coi mình là một thành viên của Lưỡng Nghi Tông, coi Trình Lâm Phong là người vô cùng quan trọng!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK