Mục lục
Bát Gia Tái Thế - Trần Đức (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Một đá, mạnh mẽ va vào người Tùy Lập Hiên.

“Xoẹt!”

Có thế thấy rất rõ, cánh tay Tùy Lập Hiên đang bị Trần Đức nắm lấy, cùng với một đá tung ra, nó đã hoàn toàn rời khỏi cơ thế, cả người hắn ta như viên đạo đại bác văng đi thật xa, lao vụt ra khỏi chiếc thuyền, cả trận văn quanh thuyền cũng không thể ngăn hằn ta lại.

Tốc độ của thuyền rất nhanh.

Chỉ trong vài giây.

Tùy Lập Hiên đế lại một vệt máu dài rồi biến mất trong tầm mắt tất cả mọi người.

Có thế thấy rất rõ.

Cách đó mấy ngàn mét.

Một ngọn núi cao cả vạn mét như chịu một đòn tấn công rất mạnh, phát ra tiếng rầm rầm, nứt vỡ ngang, núi đá cùng rơi xuống, cây cối sập ầm ầm, khói bụi mịt mù.

Yên tĩnh!

Bấy giờ, cả khoang hạng nhất của chiếc thuyền chìm vào sự yên tĩnh như chết lặng!

Khõng gian như đỏng cứng lại.

Hơn một trăm người, nhìn chằm chằm ngọn núi sập xuống ờ phía xa, mãi vẫn không nói nên lời.

Sao lại như thế được?

Má nó!

Sao lại có thế làm được như thế?

Trần Bát Hoang, một cảnh giới cố Bản hàng thật giá thật?

Hay là…

Tùy Lập Hiên và Trần Bát Hoang đang hát kịch, diễn tuồng gì đấy hả?

Không không không.

Tuyệt đối không thể là diễn được, ai diễn kịch lại đi giết người rồi là bẻ tay như thế? Huống chi, Tùy Lập Hiên còn là em trai của thiếu tỏng chủ Thần Mộng Thiên Tông, cần gì phải diễn?

Dù nghĩ thế nào họ cũng không thế hiếu nối Trần Bát Hoang đã làm gì đế tạo ra cảnh tượng đó.

Biến thái!

Không khỏng không…

Dù là biến thái thì cũng có giới hạn, cũng có mức độ mới đúng, cảnh giới Cố Bản, hung ác nghiền nát cảnh giới Đăng Thiên, má nó… So với biến thái còn biến thái hơn gấp trăm, gấp ngàn, gấp vạn Pân đấy nhỉ?

Dù là nằm mơ, dù là ảo giác thì bọn họ cũng không bao giờ mơ hay tường tượng ra một cảnh như thế!

“Lúc nãy, hình như tỏi có nghe thấy ai nói là dù Tùy Lập Hiên không ra tay thì cũng sẽ tự tay giết tôi. Cũng được nhiều người nói hùa theo lắm…”, mọi người đang nghệt mặt ra đó, thì giọng nói của Trần Đức lại vang lên một lần nữa, anh vẫn ngồi đó, vẫn uống rượu, như thế chưa hề xảy ra chuyện gì, ngồi yên chờ cá cắn câu.

Nhưng.

Lời anh nói.

Lại khiến rất nhiều người âm thầm sợ hãi.

Cả chiếc thuyền đều chìm vào yẻn tĩnh, không ai dám tiếp lời.

Trần Đức uống một ngụm rượu: “Không biết là vị tiền bối nào nói ấy nhỉ? Đứng ra đảy, cho ranh con này xin một bài học với”.

Giọng nói hết sức bình thản, không chút cảm xúc vang vọng bên tai tất cả mọi người trên thuyền.

Trương Hằng Chi, Lâm Hàn Quang, cùng với những người từng nói xấu Trần Đức đều bắt đầu run lên, lòng đầy sợ hãi, đối mặt với một võ giả cảnh giới Cố Bản chưa tới ba mươi tuốỉ, đây là lần đầu tiên trong đời họ cảm thấy sợ hãi, hoảng hốt đến thế!

Tuy người Trần Bát Hoang đánh bại chí là một võ giả cảnh giới Đăng Thiên, rất nhiều người ngồi ở đây mạnh hơn Tùy Lập Hiẽn rất nhiều, nhưng vấn đề là Trần Bát Hoang thắng rất thoải mái, rất nhàn nhã!

Đặt mình vào vị trí của anh mà nghĩ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK