Mục lục
Bát Gia Tái Thế - Trần Đức (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lâm Chi Tâm còn muốn nói gì đó, nhưng cổ Lục Đạo đã ngắt lời ông ta, nói: “Hôm nay gặp phải tình huống này cũng xem như là động lực cho học viện Thánh Phong chúng ta, đế bọn họ càng chăm chí tu luyện hơn, nâng cao năng lực!”

Vừa nói đến đây, đột nhiên, con ngươi Cố Lục

Đạo khẽ nheo lại, trên khuôn mặt nặng trĩu hiện lên một nụ cười lâu rồi không thấy: “Tên nhóc này cứ lặng lẽ đến như vậy!”

“Ai đến cơ?”, Lâm Chi Tâm cùng ngũ viện trưởng ở bên cạnh khó hiểu, nhìn theo ánh mắt của Cổ Lục Đạo nhìn xuống bên dưới.

Lại thấy, một bóng hình quen thuộc đang nhanh chóng tiến đến gần sân đấu võ, qua lại như con thoi giữa đám người.

Trần Bát Hoang!

“Ha ha ha!”, nhìn thấy anh, Lâm Chi Tâm cười sảng khoái: “Thằng nhóc này, cuối cùng cũng xuất quan rồi, Bàn Khai xem cậu còn có thế ngông cuồng được bao lâu nữa, ha ha!”

“Có kịch hay đế xem rồi!” vẻ mặt cảng thẳng của ngũ viện trưởng cũng thả lỏng hơn rất nhiều!

Hôm nay không chỉ các đệ tử của học viện Thánh Phong chịu áp bức lăng nhục, mà còn cả mấy người viện trưởng bọn họ cũng vô cùng nhục nhã!

Khi các đệ tử, trưởng lão, chấp pháp lần lượt bị đánh bại, bọn họ càng hiểu rõ Trần Bát Hoang quan trọng như nào đối với học viện Thánh Phong!

Anh chính là người đứng đầu, chiêu bài trong số các đệ tử cúa học viện!

“Sao tôi lại không phát hiện ra khí tức của cậu ấy?”g trái lại đại viện trưởng khẽ nhíu mày, ông ta vốn muốn xem thành quá bế quan của Trần Đức, nhưng một đạo thần thức đi xuống, lại không nhận ra độ cao thâm của cảnh giới!

“Có lẽ là ấn đi rồi, trước đây tôi đã nhận thấy cậu ẩy có chút đặc biệt, trong cơ thế đến Kim Đan cũng không có, một khi cậu ấy tận lực ẩn và che giấu đi khí tức, người khác sẽ rất khó phát hiện ra”, Lâm Chi Tâm nói.

“Đúng vậy”, Cổ Lục Đạo đã sớm phát hiện ra điều này, có chút lo lắng: “Hy vọng cậu ấy không thua trong tay Bàn Khai, hòa cũng được!”

“Hòa là thế nào, ha ha, với thực lực của Trần Bát Hoang, đấu với Bàn Khai hẳn là sẽ rất dề dàng, không có vấn đề gì đâu nhỉ? Hơn nữa, cậu ấy còn bế quan ba tháng, ba tháng trước, cậu ấy đã giết chết ưng Chiếu, cho dù không tiến bộ cũng sẽ không thụt lùi chứ?”

Lâm Chi Tâm rất có lòng tin với Trần Đức: “Viện trưởng, đệ tử của ông, ông còn không có lòng tin sao, chờ xem kịch hay đi!”

“Đúng vậy, viện trướng, tôi rất có lòng tin với tẻn

nhóc họ Trần này, cậu ấy bế quan ba tháng, không thế yếu hơn trước mà đúng không?”, ngũ viện trưởng nói.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK