Mục lục
Bát Gia Tái Thế - Trần Đức (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ngoài ba ngàn dặm,

Nơi này là rừng núi vô tận, trên đảo rộng lớn có một vùng thảo nguyên rộng hiếm có, không cây không núi, dõi mắt nhìn lại, một vùng xanh biếc bát ngát vô tận.

“Hấp hấp!”

Trên thảo nguyên yên bình, hư khỏng đột nhiên rung chuyến mãnh liệt, xé toạc ra, rất nhanh hai bóng người lăn xuống từ trong hư không.

Một nam một nữ,

Toàn thân hai người là máu, người đàn ông bị thương rất nặng, xuất hiện từ hư không liền ngất đi.

Hai người này không ai khác chính là Trân Đức và Dư Tư Vũ.

“Trần Bát Hoang…”

Mặt đẹp của Dư Tư Vũ tái nhợt, cô ta lay Trần Đức, trong con ngươi tràn đầy lo âu: “Trần Bát Hoang, anh tỉnh lại đi!”

Nhưng,

Dù Dư Tư Vũ lay thế nào, thậm chí đút cho Trần Đức mấy viên đan dược, rót nguyên khí vào trong cơ thế anh, nhưng anh vần không tỉnh lại.

‘Trần Bát Hoang, trong thời khắc nguy nan, anh bảo vệ tôi, bây giờ tôi bảo vệ anh!”

Dư Tư Vũ ngây ra nhìn khuỏn mặt nhợt nhạt, mạnh mẽ như đao tước, ngũ quan tuấn tú của Trần Đức, giọng cô ta đầy kiên định, đỡ Trần Đức dậy vác trên lưng, mang theo máu tươi đi từng bước trên thảo nguyên vô tận.

Cho đến khi tìm thấy một nơi an tĩnh vắng vẻ, Dư Tư Vũ lấy ra mấy loại máy móc từ nhẫn nạp, xây dựng một cung điện.

Cung điện sang trọng, các loại vũ khí đều đầy

đủ.

Dư Tư Vũ cõng Trần Đức đến phòng tắm, cởi từng loại quần áo trên người anh.

Vết thương của Trần Đức quả thực quá nặng,

Khung xương trước lồng ngực anh vẫn còn đang rỉ máu, trong vết thương lóe lên ánh sáng, từng phù văn xen lằn nhau, đó là đạo của Trần Võ Si đang không ngừng ăn mòn, tạo thành tổn thương kéo dài, rất khó mà khôi phục.

Ngoài ra, sống lưng của Trần Đức gần như đứt gãy hết, bọn họ ấn vào hư không, trong nháy mắt một chưởng của Trần Võ Sỉ hạ xuống, Trần Bát Hoang dùng cơ thế ngăn Dư Tư Vũ không hề bị thương, nếu không cô ta đã sớm tan xương nát thịt,

Vuốt ve từng đoạn xương vỡ vụn kia, kinh lạc loạn như gai, Dư Tư Vũ cực kỳ đau lòng, ngoại trừ bố mẹ cô ta, có lẽ không ai trên thế giới có thể làm được giống như Trần Bát Hoang đâu?

Ngay cả Dư Kỳ Sơn nhìn cô ta từ nhỏ đến lớn cũng phản bội cỏ ta trước giây phút sống chết, không phải sao?

“Trần Bát Hoang, tôi nợ anh một cái mạng, anh

nhất định phải tĩnh lại, bình phục, để tôi còn có cơ hội trả anh”.

Dư Tư Vũ lẩm bấm tự nói, hy vọng Trần Đức có thể nghe thấy, cô ta không ngừng lấy ra đan dược, bôi lên cho anh.

Trên thực tế,

Dư Tư Vũ rất rõ, xác suất Trần Bát Hoang tỉnh lại rất rất nhỏ, không tới một phần vạn vạn, khả năng lớn nhất là dần dần chết đi trong đau khố vô tận.

Cho dù có thế tỉnh, cũng không biết mất thời gian bao lâu.

Chỉ vì đến cấp bậc này của bọn họ, cho dù thân xác bị phá hủy toàn bộ, chỉ cần đủ thời gian cũng có thể khỏi phục,

Thậm chí cường giả chí cao thì có thể chuyển kiếp, thông qua phương thức hồi phục khác.

Đại Thiên Thế Giới không thiếu cái lạ.

Nhưng,

vết thương của Trần Bát Hoang đã bị thương đến gốc rễ, bị thương đến thần hồn.

Khoảng cách giữa anh và Trần Võ Si quá thực quá lớn, chưởng cuối cùng kia Trần Võ Si gần như dùng một trăm phần trăm thực lực, cho dù không phải công kích thần hồn thì cũng có thể bị thương đến linh hồn Thánh Tổ và Quy Nguyên đính phong, thậm chí là cường giả trên Thiên Nguyên, chênh lệch có thể so với một trăm ngàn dải ngân hà, lúc này Trần Đức vẫn đang thở đã là vô cùng may mắn trong bất hạnh.

Hồi phục?

Rất khó!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK